Chương 19 Điều Kiện của Bà Cụ
“Bà nội, bà xem con mỗi ngày đều ở nhà cũng không có chuyện gì làm, con cũng muốn đi ra ngoài mở mang kiến thức. Thiếu Đình rất ưu tú, con là con dâu Hoắc gia, con đương nhiên cũng phải ưu tú một chút đúng không?”
Trong vườn hoa nhỏ trên lầu, bà cụ Hoắc đặt một cuốn sách trên đầu gối, Dung Đại nửa ngồi nửa nằm nói chuyện với bà cụ.
Cô vừa mới mở miệng đã bị bà cụ Hoắc cự tuyệt, từ nhỏ bà cụ Hoắc được tiếp nhận nền giáo dục tương đối truyền thống, đối với giới giải trí bà không có cái nhìn thiện cảm.
Nhưng Dung Đại quyết tâm nhất định phải tham gia quay bộ phim này, bới vì cô thật sự thiếu tiền, hơn nữa bộ phim này cũng vô cùng thích hợp với cô.
Hiện tại kiếm việc làm rất khó, trước mắt cơ hội như vậy cô thật sự không muốn bỏ qua.
“Con thật sự rất muốn làm à?” Bà cụ Hoắc vừa tháo kính lão trên sống mũi xuống, vừa nhìn cô chăm chú.
Bà thích đứa bé này, là bởi vì cô không táo bạo như những cô gái khác, im lặng như vậy là tốt rồi.
“Rất muốn đi, bà nội, bà đồng ý với con được không? Hơn nữa bộ phim này do Thiếu Kiệt làm giám chế, tác phẩm của chú nhỏ bà còn không tin sao?”
Dung Đại thấy bà cụ có dấu hiệu lung lay, cô lập tức gật đầu, nhân tiện kéo Hoắc Thiếu Kiệt ra thổi phồng một phen.
Nếu Hoắc Thiếu Kiệt có thể bước một chân vào giới giải trí thì cô cũng chỉ tốn nhiều nước bọt hơn chút mà thôi.
Bà cụ Hoắc thở phào nhẹ nhõm, lại đeo kính lên, tầm mắt lại rơi vào quyển sách trong tay.
“Con muốn mở mang kiến thức bà không có ý kiến, con ớ nhà lâu cũng rất buồn bực trong người, Thiếu Đình công việc bận rộn không có thời gian cho con, điểm này cũng thiệt thòi cho con rồi.”
Trên mặt Dung Đại lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Nội, con không trách Thiếu Đình, chỉ là con không muốn đợi ở nhà, như vậy con sẽ buồn chán. Khó có một cơ hội tốt như vậy, nội đế con thử xem.”
Bà cụ Hoắc nhìn dáng vẻ làm nũng của cô ở trước mặt mình, lại nghĩ đến dáng vẻ cô ở cùng với Hoắc Thiếu Đình, trong lòng tràn ngập lo lắng, nếu để cô ra ngoài có lẽ có thế cải thiện một chút quan hệ của hai người, đứa nhỏ Thiếu Đình kia quá khổ rồi.
“Con muốn đi cũng được.”
“Cám ơn bà nội, con biết bà nội rất hiểu lòng người!” Trong lòng Dung Đại mừng rỡ, tươi cười tựa đầu vào trên cánh tay bà cụ Hoắc.
Bà cụ Hoắc nhất thời nớ nụ cười hiền từ: “Con nhóc này từ khi nào học được mồm mép trơn tru như thế, bà còn chưa nói điều kiện mà!”
“Bà nội, bà nói đi!” Dung Đại lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nụ cười trên mặt bà cụ Hoắc thu lại, lộ ra thần sắc nghiêm túc nhìn cô: “Mặc dù nói Hoắc gia chúng ta không phải là loại tư tưởng phong kiến báo thủ, nhưng dù sao giới giải trí cũng quá loạn.”
“Bộ phim này con có thể diễn, nhưng chỉ có lần này, sau này con không thể bước chân vào giới giải trí, đây là điều kiện đầu tiên. Nếu là mở mang kiến thức, một lân là đu rồi, nếu một lân không thế lĩnh ngộ, cũng không cần thiết nhúng sâu vào làm gì.”
Dung Đại gật gật đầu đồng ý. Cô nhận bộ phim này hoàn toàn là tình thê’ bắt buộc.
Không có kế hoạch phát triển lâu dài trong làng giải trí.
Bà cụ Hoắc thấy cô gật đầu, lông mày giãn ra: “Thứ hai, việc học của con không thể bỏ phí. Phụ nữ chúng ta từ lúc sinh ra đã phải chịu rất nhiều đau khổ, cũng chịu một số bất công của xã hội.”
“Hoắc gia mặc dù có thể cho con tất cả, nhưng có một số thứ con phải tự mình tranh thủ, chỉ có dựa vào bản thân mình thì những lời bàn tán nghi ngờ mới biến mất.”
Dung Đại không nghĩ tới điều kiện thứ hai của bà cụ Hoắc là cái này, từ tận đáy lòng cô vô cùng cảm động, không ngờ bà cụ Hoắc có thể suy nghĩ cho cô nhiều đến thế.
Cô từng sống qua một lần, cho nên rất hiểu những gì bà cụ nói.
Kiếp trước, quá trình từ hoàng tử phi đến ngôi hoàng hậu đều bị rất nhiều người cản trở và nghi ngờ.
Nếu bản thân cô không có năng lực, hoặc không có sự giúp đỡ của gia tộc, chỉ sợ lúc ở hậu cung cô đã sớm bị gặm đến thương tích đầy mình.
Việc học, cô khẳng định là không thể bỏ phí.
Cho dù ở thời đại nào, người phụ nữ cũng phải tự lập tự cường, đây là lời cha dạy cô, hiện tại cũng là đạo lý bà cụ Hoắc dạy cho cô.
“Cảm ơn bà nội, con sẽ làm.” Nụ cười trên mặt cô thu lại, rất kiên nghị mà đồng ý.
Bà cụ Hoắc lúc này mới mỉm cười, đưa tay sờ sờ mái tóc đen nhánh của cô: “Đứa nhỏ ngoan, tuy rằng bà nội biết trong lòng con khổ, thế nhưng con cũng phải quan tâm nhiều hơn đến Thiếu Đình. Vợ chồng mà, cũng không thể hai đứa đều cứng, hai đứa phải hiểu và thông cảm lẫn nhau thì mới có thể viên mãn.
Trong lòng Dung Đại dở khóc dở cười, cô và Hoắc Thiếu Đình đâu phải vợ chồng chân chính, chẳng qua là trên danh nghĩa mà thôi.
Nhưng cô biết những lời này không thể nói với bà cụ Hoắc, cô dịu dàng tựa đầu vào đầu gối bà cụ, ngữ khí mềm mại nói: “Bà nội, con biết rồi.”