Chương 16 Thiếp thì mãi luôn là thiếp
“Có thể cho tôi một chút thời gian không?” cô nhìn về phía đạo diễn, cô cần một chút thời gian để thích ứng, cũng cần một chút thời gian để hồi tưởng lại nổi đau bị cô phủ bụi dưới đáy lòng.
“Đoạn phim này cần diễn cảnh nội tâm rất mạnh, tôi cần một chút thời gian để hòa nhập với nhân vật. Mặt khác tôi muốn mời mọi người xung quanh im lặng một chút, nếu có thể, xin hãy tắt những thiết bị này đi, cảm ơn.”
Nếu là bình thường, Lục Diệp tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của diễn viên.
Bởi vì là một diễn viên, bạn phải hòa nhập với vai diễn này bất cứ lúc nào, đó là tố chất cơ bản nhất của một diễn viên nên có.
Nhưng hôm nay ông cũng không biết mình bi làm sao, nhìn thấy đôi mắt như sao kia của Dung Đại, ông ta giơ tay ra hiệu đồng ý yêu cầu của cô.
Trợ lý trong lòng nhất thời mừng rỡ, vội vàng kêu nhân viên công tác đem ánh đèn cùng dụng cụ trong phòng thử vai tắt hết.
Trong phòng thử vai yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và hô hấp của mọi người, nhân viên làm việc chỉ đế lại cho Dung Đại một ngọn đèn.
Dung Đại đứng dưới ánh đèn sáng ngời, một tay đặt ở trên ngực mình, há mồm nhợt nhạt thở ra, tất cả kí ức kiếp trước ở trong đầu cô từng chút từng chút trở nên rõ ràng.
Khi còn trẻ nàng gặp người đó, một trái tim thiếu nữ chân thành, nàng vừa gặp đã yêu.
Nàng không để ý lời cha mẹ phản đối, bất chấp muốn gả cho hắn, muốn làm thê tử của hắn cả đời.
Đúng vậy.
Nàng là quý nữ hào môn vọng tộc, gia tộc liên tục đạt được công cao, rất được hoàng ân sủng ái.
Nàng như nguyện trở thành hoàng tử phi của hắn, hắn nói hắn muốn đứng ớ vị trí kia, chí có như thế mới có thể che chở cho bọn họ.
Nàng tin, nàng không để ý lời trưởng bối phản đối, lấy cái chết uy hiếp bắt phụ thân trợ giúp hắn.
Đại ca của nàng ở trên sa trường vì đỡ cho hắn một đao, từ nay về sau cả đời tàn phế.
Nhị ca của nàng, vì giúp hắn bình định phản loạn, dẫn binh thân chinh, thân trúng ba mươi sáu kiếm, khắp người đều là vết thương!
Trướng tỷ của nàng, vì nàng có thể ngồi vững vị trí hoàng hậu, chỉ có thể ân đoạn nghĩa tuyệt với thanh mai trúc mã, gả cho phiên vương, vì hắn an định phiên quốc.
Sau đó, phiên quốc tạo phản, trưởng tỷ của nàng nhận hết lăng nhục mà chết.
Nàng cho rằng nàng dốc hết tất cả sức lực giúp đỡ hắn, hắn sẽ cùng nàng bạch đầu giai lão.
Nhưng, chờ khi hắn nắm đại quyền trong tay, không đế ý quần thần phản đối, không đế ý nàng đau khổ cầu xin, cố ý nghênh đón con gái nghịch thần vào hậu cung, sắc phong làm hoàng quý phi!
Mà lão phụ thân của nàng vì sự bình an của con gái, lại một lần nữa lĩnh binh tác chiến, sa trường thất bại, nịnh thần gièm pha.
Phụ thân của nàng chết ở sa trường, mẫu thân của nàng mất chồng mất con, chịu không nổi đả kích hộc máu chết ngay tại chỗ!
Nàng cho rằng hắn sẽ nhớ đến tất cả những gì gia tộc của nàng đã trả giá vì hẳn, lại không ngờ lại nhận được lệnh toàn tộc lưu đày! Vĩnh viễn không được hồi kinh!
Đại ca trước khi chết, cho người chuyển lại nàng một câu, đem nàng trục xuất ra khỏi gia phả! Từ nay nàng không còn là người Dung gia nữa!
Nàng bi phẫn muốn giải thoát, xé nát bộ mặt đoan trang hiền thục trước mặt hắn, cuối cùng nàng cũng đã biết mục đích hắn cưới nàng là gì.
Đúng là vì lợi dụng! Vì quyền thế!
Nàng chính là một quân cờ trong tay hắn, người mà hắn yêu sâu đậm cho tới bây giờ cũng chỉ có hoàng quý phi, trước khi cưới nàng, hai người đã sớm âm thầm qua lại, còn có cả nhi nữ song toàn!
Còn nàng thì sao? Từ sau khi bị sẩy thai nàng khó có thể mang thai lần nữa.
Nàng dùng trái tim chân thành, dùng tất cả những gì mình có dâng lên cho hắn, đổi lại cũng chỉ là cửa nát nhà tan!
Hắn không giết nàng, mà nàng ngoại trừ hận, ngoại trừ giận, cái gì cũng không làm được!
Trong lòng Dung Đại oán giận đan xen, đáy lòng bốc lên oán giận ngập trời!
Nàng không cam lòng.
Phút chốc, cô mở mắt, hốc mắt ứng đó, khí thế toàn thân phóng ra!
Trong mắt cô chỉ có bi phẫn muốn chết!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bồng nhiên nở ra nụ cười điên cuồng mà bi thương, cặp mắt phượng kia nhìn chăm chú phía trước.
Cô không nói gì, bước từng bước một, ánh mắt vẫn không rời đi.
Nụ cười của cô điên cuồng, tự giễu, tự bi thương, tự phẫn nộ!
Ánh mắt của cô chất chứa sự oán hận ngập trời!
“Ta dùng tất cá những gì mình có để dâng lên cho bệ hạ, nhưng bệ hạ người ngay từ đầu đã xem ta như một quân cờ. Tốt, tốt, thật sự rất tốt.”
Cô mớ miệng nói chuyện, trong lời nói tràn ngập sự trào phúng và phẫn nộ.
“Bệ hạ tha cho ta không chết, thì ta sẽ không chết! Ta ngồi chờ có một ngày nước mất nhà tan! Đã không có Dung gia ta trợ lực, bệ hạ bất quá chỉ là một hoàng đế vô dụng mà thôi.”
Cô hận mình mắt mù, vì sao lúc trước không nghe lời trưởng bối, đem Dung gia hại đến bước đường này.
Cô hận đàn ông tuyệt tình, càng hận hắn ác độc! Chơi đùa cô như một con ngốc.
“Dung Đại ta một ngày không chết là một ngày vì bệ hạ cầu nguyện, ta cầu nguyện bệ hạ bước đi vững vàng chớ có bị ngã vào vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không thể xoay người! Không phiền bệ hạ phí tâm, ta tự mình vào lãnh cung.”
Tất cả cảm xúc trên mặt cô cơ hồ chuyển biến trong một giây, mặt cô như mặt hồ đóng băng, lạnh đến tê tâm phế liệt!
Ánh mắt của cô bổng nhiên lại chuyển sang một chỗ khác, đáy mắt lộ ra trêu tức, khóe miệng nhếch lên cười trào phúng: “Cho dù Dung Đại ta vào lãnh cung, ngươi cũng vĩnh viễn không ngồi lên được cái ghế hoàng hậu này. Phận làm thiếp thì chính là thiếp, vĩnh viễn đều không có mặt mũi bước ra ngoài.”
Cô cười lạnh, cái loại lạnh lùng này làm cho người ta sởn da gà.
Ánh mắt cô lại nhìn sang bên kia, lúc này là nhìn “Hoàng thượng”, ngôn từ hết sức bình thản: “Thân phận Hoàng quý phi rất xứng với Hoàng thượng, bổn cung mỏi mắt mong chờ, nhìn bệ hạ có tài đức gì có thể trị an thiên hạ này.”