Chương 14 Bán cũng không đủ số lẻ
Dung Đại cũng không thèm đế ý cười cười: “Vừa rồi tình thế cấp bách chị không tìm được con dấu, sợ em với mẹ tức giận hại thân, như vậy không đáng.”
Hoắc Mỹ Xu nghe cô nói như vậy không biết nên nói như thế nào tiếp theo, chỉ gọi Dì Vương tới xử lý vết thương cho
cô.
Hoắc phu nhân phức tạp nhìn cô, bà có chút nhìn không thấu tâm tư của đứa con dâu này.
Hai ngày nay sao lại giống như hoàn toàn biến thành một người khác?
“Mẹ, Mỹ Xu, hai người đừng nóng giận. Chuyện khối ngọc bội kia, sau này có cơ hội con sẽ giải thích, nó thật sự rất quan trọng với con. Con cũng biết số tiền này rất lớn, con nhất định sẽ cố gắng trả lại.”
Dung Đại nhìn Dì Vương xử lý tốt vết thương cho mình, thấy sắc mặt Hoắc phu nhân và Hoắc Mỹ Xu cũng đã hòa hoãn lại, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là nhà quý tộc hào môn, người nào cũng có nền tảng giáo dưỡng.
Nếu gặp phải bà mẹ chồng khó tính một chút, vậy thì khó đối phó rồi, chiêu khổ nhục kế này của cô cũng không thực hiên đươc.
“Kính xin mẹ tha thứ cho sự thất lễ lúc trước của con, thật sự là lúc đó bởi vì
mẹ con qua đời…Sau này con sẽ
Ngoan ngoãn làm dâu Hoắc gia, kính xin mẹ yên tâm.”
Lúc này là thích hợp nhất để tỏ thái độ.
Hoắc phu nhân thấy thái độ thành khấn của cô, cũng nghĩ đến thân thế thê lương của cô, tức giận trên mặt cũng biến mất, nhưng vẫn làm bộ uy nghiêm dặn dò: “Lần này coi như xong, lần sau không được như vậy, đi lên thu dọn một chút rồi đi thăm bà nội.”
Dung Đại đã hạ thấp bản thân như vậy, nếu bà ta còn hùng hổ dọa người, vậy thành cái gì?
“Mẹ, hai người ‘âm ĩ gì thế, khó lắm con mớl được trở về một lần, không thể đế cho con ngủ ngon giấc sao?”
Dung Đại đang chuẩn bị lên lầu, một giọng nam lười biếng từ trên lầu vọng xuống, chỉ thấy Hoắc Thiếu Kiệt khoác khăn tắm từ trong phòng của hắn đi ra.
“Chị dâu!” Hoắc Thiếu Kiệt nhìn thấy cô, lập tức mỉm cười chào hỏi.
Dung Đại có chút khó tiếp nhận đàn ông xa lạ trần truồng trước mặt cô, vội vàng tránh tầm mắt nói: “Chào Thiếu Kiệt.
Đây là em trai của Hoắc Thiếu Đình, Hoắc Thiếu Kiệt.
Căn cứ vào trí nhớ không nhiều của nguyên chủ, cậu ta tựa hồ là một diễn viên rất xuất sắc, ừm… chính là con hát mà kiếp trước bọn họ nói.
Dung Đại cũng không nghĩ tới trong thời đại này, con hát lại có thể nối tiếng như thế.
Nói xong chào hỏi, cô vội vã lên lầu.
“Chị dâu…đổi tính rồi à?” Hoắc Thiếu Kiệt vừa lau tóc, vừa nghi hoặc nhìn hai mẹ con Hoắc phu nhân.
“Em làm sao biết? Chị ta là quái nhân.” Hoắc Mỹ Xu lười phản ứng, quay đầu cũng đi lên lầu.
Hoắc phu nhân nhìn giấy vay nợ trên bàn, do dự một hồi rồi cất đi.
“Mẹ, mẹ thật sự bắt chị dâu trả à? Đây là anh trai con tự nguyện, nếu ổng không thích ai ép được ổng, tính ổng mẹ còn không hiểu sao?”
Hoắc Thiếu Kiệt thấy thế, không khỏi mở to hai mắt khuyên.
“Quản tốt bản thân con đi, việc này không cần con quan tâm, hai anh em con không ai làm cho mẹ bớt lo.”
Hoắc phu nhân trừng anh ta một cái, cầm giấy vay nợ rời đi.
Hoắc Thiếu Kiệt tự tìm mất mặt, nhún vai, vào bếp tìm đồ ăn.
Dung Đại vào phòng, liền cói quần áo trên người ra, cẩn thận tháo châu báu trên người xuống.
Lúc cô mới vừa mỏ tủ quần áo chuẩn bị thay một bộ quần áo khác, nhìn thấy mấy bộ quần áo màu sắc đen thui của mình đều không thấy đâu, thay vào đó là hon mười bộ quần áo màu sắc sặc sõ được treo ngay ngẳn trong tủ.
Đầu óc cô nổ tung, mới nhớ tới vừa rồi lúc ớ dưới fâu Hoắc Mỹ Xu nói những lời kia, Hoắc Thiếu Đình thiếu chút nữa đem toàn bộ trung tâm thương mại mua lại!
Cô VỘI vàng kiểm tra giá niêm yết, mỗi lần xem một món, lòng cô lại đứt một khúc ruột.
Hoắc Thiếu Đình đây là chuẩn bị lấy nợ đè chết cô sao?
Từng đợt da đầu Dung Đại phát lạnh.
Những quần áo này… mua thì cũng mua rồi, cùng lắm thì cô ghi số, đến lúc đó trả từng khoản một.
Trong lòng cô tính toán xong, chọn một bộ trang phục thoải mái màu vàng nhạt thay vào, đi tìm hộp định cất bộ trang sức kim cương này lên, sau đó tìm cơ hội trả lại cho Hoắc Thiếu Đình.
Nhưng cô thấy trên bàn trang điểm bày các loại trang sức châu báu, mỗi một món đều là tinh phẩm, giá cả đều có thể làm cho cô đứng không vững.
Nhất là một người nghèo như cô.
Trong lòng Dung Đại lạnh toát, vội vàng lấy điện thoại di động ra tính giá những bộ quần áo kia và những châu báu này, cộng thêm bộ quần áo tám vạn cô mua ở trung tâm thương mại, cùng với một trăm triệu tiền đấu giá ngọc bội.
Cả người cô đều lạnh ngắt, cô bắt đầu hoài nghi lúc mình nói muốn trả tiền, có phải quá mức tự đại hay không?
Cũng không nhiều lắm gần hai trăm triệu tệ mà thôi.
(Theo google tầm -662852000000)
Thật sự là đem cô bán cũng không đủ con số lẻ.
Suốt hai ngày, Dung Đại đều không có nhìn thấy Hoắc Thiếu Đình, cô cũng mất ngủ hai ngày, còn rụng không ít tóc.
Hai trăm triệu tiền nợ, cô chỉ cần vừa nằm xuống, trong đầu liền hiện một chuỗi con số thật dài, nhất là khi nghĩ đến cô không một xu dính túi, đầu của Dung Đại như muốn nố tung.
“Chị dâu, hai ngày nay chị làm sao vậy? Sắc mặt kém thế? Có phải ở nhà buồn bực không? Có muốn cùng em đến đoàn làm phim hít thớ không khí không? Anh trai em là người bận rộn, mười ngày nửa tháng không thấy bóng anh ấy đều là chuyện bình thường, chị không cần quá đế ý.
Hoắc Thiếu Kiệt đang ăn sáng trong phòng ăn, nhìn thấy cô ủ rũ đi xuống, nhịn không được mở miệng hỏi cô một câu.