Chương 13 Chưa Từng Có Gì
“Hình như cô hiếu lầm gì rồi phải không? Giữa tôi và cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng có gì.” Hoắc Thiếu Đình dứt khoát rạch rõ ranh giới với ôn Thi Lan.
(Tới khúc đây đổi xưng hô giữa hai người này sang tôi – cô luôn nhé mọi người)
Ôn Thi Lan nửa người đều cứng ngắc, không tin vào hai tai mình, là cô ta hiểu lầm sao?
Cô ta không hiểu lầm!
Trước khi Dung Đại xuất hiện, hắn đối với cô ta rất săn sóc, trong công việc lại càng cẩn thận nhắc nhở, cùng cô ta ăn cơm, tặng quà cho cô ta, đây lại là hiểu lầm sao?
“Thiếu Đình
I»
“Tôi không muốn nghe hai chữ này từ miệng cô nữa, giữa tôi và cô còn chưa đến mức thân mật như vậy. Nếu lúc trước tôi có làm gì khiến cô sinh ra hiểu lầm, hôm nay tôi ở đây giải thích rõ ràng cho cô.”
Giọng nói của hẳn vốn không có cảm xúc, bảy giờ nói ra những lời này càng thêm lạnh lẽo, khiến cho ồn Thi Lan không dám tới gần nửa bước.
“Tôi chăm sóc cô, đơn giản là bởi vì những lời dặn dò trước khi cha cô mất, nếu như công việc ở Hoẳc thị làm cô không hài lòng, có thể tùy ý xin từ chức. Tôi là người đã kết hôn, kính xin cô tự trọng, duy trì khoảng cách với tôi.”
Hoẳc Thiếu Đình lạnh lùng giải thích xong, xoay người rời đi, ngay cả cho ôn Thi Lan cơ hội nói chuyện cũng không có.
Ôn Thi Lan nhìn bóng lưng hắn khuất xa, trợn mắt há hốc mồm, tay chân lạnh lẽo.
Dung Đại ngồi trong xe kỳ thật vẫn luôn chú ý đến hai người, nhìn thấy thần sắc Ôn Thi Lan càng lúc càng xấu, đáy lòng cô có chút áy náy, cô vẫn là tạo thành phiền toái cho Hoắc Thiếu Đình.
Sau khi Hoắc Thiếu Đình lên xe, cô cẩn thận nhìn hắn một cái, hỏi: “Có cần tôi đi giải thích giúp anh không? Hiểu
lầm như vậy…Hình như đối với anh
không tốt lắm.”
Hoẳc Thiếu Đình trong lòng buồn bực, sẳc mặt càng thêm âm trầm: “Cô đừng xen vào việc của người khác.”
Dung Đại mấp máy miệng, xem ra là đang nổi giận, vậy cô chỉ đành tìm thời gian thích hợp đi gặp ôn Thi Lan một lần, giải thích với cô ta vài câu coi như là trả lại cho hắn một cái nhân tình nho nhỏ.
Trong xe yên tĩnh đến mức Dung Đại có thể nghe thấy nhịp tim của mình, cô nhìn cảnh vật trôi qua cực nhanh ngoài cửa sổ, trong long lại suy nghĩ mình phải kiếm tiền như thế nào.
Ôn Thi Lan sau khi đưa mẳt nhìn hai người rời đi, khuôn mặt cô ta trớ nên oán hận, cô ta suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, giả vờ gọi điện thoại hỏi Hoắc phu nhân, “rất không cẩn thận” liền đem chuyện vừa rồi trong hội trường tiết lộ ra ngoài.
“Dung Đại, tôi xem cô tranh với tôi như thế nào! Chúng ta chờ xem!”
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình ôn Thi Lan mới tốt hơn một chút.
Mà Dung Đại thì bị Hoắc Thiếu Đình đưa về nhà cũ Hoắc thị, còn hắn tự mình đến công ty xử lý công việc.
Bên người không có hơi thở mát lạnh áp bách của Hoắc Thiếu Đình, Dung Đại chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thoải mái.
Nhưng khi cô vừa bước vào đại sánh dưới lầu, đã nhận ra bầu không khí không ổn.
Hoắc phu nhân cùng mẹ con Hoắc Mỹ Xu ngồi ớ trên sô pha, sắc mặt rất khó coi, nhất là Hoắc phu nhân, ánh mẳt nhìn cô tràn ngập phẫn nộ.
Trong lòng Dung Đại “lộp bộp”, thần sắc trên mặt lập tức trớ nên dịu hiền cung kính: “Mẹ, Mỹ Xu, hai người ớ nhà
à.”
“Nếu chúng tôi không ở nhà, phỏng chừng cô muốn lừa hết gia sản của anh trai toi đúng không.”
Hoắc Mỹ Xu hầm hừ nói.
Dung Đại mơ hồ, cô đắc tội hai mẹ con nhà này từ khi nào?
“Mỹ Xu, ý của em là gì?” Cô chỉ có thể cười làm lành hỏi.
“Toàn bộ châu báu, trang sức, nhãn hiệu cao cấp ở trung tâm thương mại mà anh trai tôi để vào mắt đều mua cho chị.”
Hoắc Mỹ Xu bỗng nhiên đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt phun lửa nhìn cô!
“Dùng một trăm triệu mua một miếng ngọc do người chết để lại, Dung Đại, tôi cũng thật không ngờ chị còn có loại thủ đoạn này, có thể lừa được người anh thông minh cơ trí của tôi phục tùng đến mức này cơ à.”
Trong lòng Dung Đại cá kinh, hóa ra nguyên nhân là ở đây.
Thời đại này tin tức thật đúng là linh thông, cô vừa về đến nhà, tin tức cũng đã truyền đến cửa.
Trong lòng cô thở dài, vấn đề này cô chỉ có thể để Hoắc phu nhân đem tức giận trút lên người mình, không thể lại tăng thêm phiền toái cho Hoắc Thiếu Đình.
“Mẹ, con xin lỗi.” Cô đứng trước mặt hai người, trịnh trọng cúi người với Hoắc phu nhân.
Hoắc phu nhân và Hoẳc Mỹ Xu đều có chút bối rối, sao cô lại không giống với trước kia?
“Chuyện này con tạm thời không có cách nào giải thích rõ ràng với hai người, nhưng con có thể lập biên lai vay nợ tiền đấu giá mua khối ngọc bội này, chờ con kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho Hoắc gia. Bởi vì khối ngọc bội này đối với con thật sự rất quan trọng, nó giống như… một người thân.”
Dung Đại dung ngôn ngữ chân thành, giọng nói không kiêu không nóng nảy, thái độ thành khẩn hèn mọn nói với hai người họ.
Tuy rằng một trăm triệu đối với Hoắc gia không tính là rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là lá mít rụng ngoài vườn, mua một khối ngọc bội dùng một trăm triệu, mặc cho là ai thì cũng sẽ nói mà thôi.
Hoắc Mỹ Xu ngẩn người, vốn là muốn trách cô vài câu, nhưng nhìn thấy vành mắt cô đỏ lên, lời đến bên miệng liền sửa lại: “Nói nhẹ nhàng nhỉ, đem chị bán cũng không bằng số lẻ của số tiền đấy, chị lấy cái gì trả?”
Dung Đại cũng đau đầu vì chuyện này.
“Xin chờ con một chút.”
Cô nói xong liền vội vàng lên lầu vào phòng ngủ, lấy giấy bút và chứng minh thư ra, nhanh chóng lục lọi trên điện thoại di động, dựa theo chứng từ vay nợ trên đó viết một tờ giấy vay nợ.
Cô vốn là muốn dùng con dấu ấn lên, nhưng suy nghĩ một chút cô nhịn đau cắn rách ngón tay của mình, ở phía trên ấn xuống dấu ngón tay, cầm giấy vay nợ chạy xuống lầu.
“Mẹ, mẹ nhìn xem có chỗ nào không đúng không, con sẽ không quỵt món nợ này.”
Thái độ của cô thành khẩn, Hoắc phu nhân nhìn chữ viết trên tờ giấy vay nợ kia, viết rất đẹp rất tinh tế, cũng rất chuẩn xác, phù hợp với tất cả yêu cầu của pháp luật.
“Dung Đại, chị điên rồi sao? Cắn tay mình ấn dấu, đầu óc chị có bệnh à?”
Hoắc Mỹ Xu cũng không nghĩ tới thái độ của cô lại thành khẩn như vậy, khi nhìn thấy ngón tay cô còn đang rỉ máu, lập tức trừng to hai mắt giận dữ mắng mỏ!