Chương 12 Tiêu một trăm triệu
“Chỉ cần anh giúp tôi mua nó, tôi nhất định sẽ kiếm đủ tiền trả lại cho anh, được không?”
Cô buông xuống tất cả tôn nghiêm mà cầu xin hẳn, nghĩ đến kí ức của kiếp trước trái tim cô đau như đao cắt, trong hốc mắt long lanh như sắp khóc.
Hoắc Thiếu Đình nghe thấy những lời này của cô, trong lòng có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, đáy lòng hắn mơ hồ có chút không thoải mái.
Hẳn không nhịn được đưa tay vuốt tóc mai cô, thanh âm ôn hòa nói: “Được.”
“Cám ơn anh!” Dung Đại suýt nữa khóc lên, trong lòng tràn ngập cảm kích Hoắc Thiếu Đình.
Đây là một khối ngọc Hòa Điền vô cùng hiếm thấy, giá trị sưu tầm là không thế đo lường, khối ngọc này kỳ thật không thế gọi là ngọc bội, gọi là ngọc hoàn (một viên ngọc hình tròn) có lẽ chuẩn xác hơn một chút.
Song hoàn trùng điệp, hình dạng hiếm có, càng khó chính là trên khối Mặc Ngọc hình tròn này không có bất kỳ chạm trổ gì, lưu giữ rất lớn giá trị của ngọc.
Dung Đại nhìn vòng ngọc dưới ánh đèn sân khấu, hai tay nhịn không được nắm chặt lại với nhau, chỉ có cô biết, khối ngọc hoàn này kỳ thật là có chạm trổ, chỉ là tương đối bí ẩn, rất khó bị người phát giác mà thôi.
Hơn nữa văn tự trên ấy là văn tự của Thượng Uyên quốc, cho dù có bị phát hiện cũng khó có thể nhận ra là có ý gì, bới vì cô tìm đọc qua, đời sau không có bất kỳ ghi chép nào về lịch sử liên quan đến Thượng Uyên quốc.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mẳt không khỏi nghi hoặc.
Người phụ nữ này hình như biết khối Mặc Ngọc này?
“Một trăm triệu! Được! Hoắc tổng của chúng ta quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách! Ra giá một trăm triệu, còn có người ra giá nữa hay không?”
Người bán đấu giá nhìn thấy Hoắc Thiếu Đình giơ bảng hiệu, hai mẳt đều tỏa sáng, giọng nói rất vui vẻ.
Sắc mặt Dung Đại thay đổi, một trăm triệu!
Số tiền lớn như vậy phải đến năm nào tháng nào cô mới có thế trả hết? Nhưng nếu bị người khác mua được, sau này có muốn lấy lại cũng không thể.
Cho nên cô cẳn răng, trong lòng âm thầm thề, cô nhất định phải kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!
Cái giá này đã là cực cao, hơn nữa người trong hội trường này ai không biết Hoắc Thiếu Đình? Đấu giá với hắn, đây không phải là muốn chết sao?
Cuối cùng khối mặc ngọc này chốt giá một trăm triệu, tâng đá lớn trong lòng Dung Đại cũng rơi xuống đất.
“Cảm ơn anh, Thiếu Đình.” Trong mắt Dung Đại vẫn có lệ quang như cũ.
Hoắc Thiếu Đình trong lòng rất nghi hoặc, không phải chỉ là một khối ngọc bội sao? Sao tâm trạng của cô dao động lớn như vậy? Chẳng lẽ khối ngọc bội này còn có ý nghĩa đặc thù gì sao?
“Những lời này chờ cô trả lại hết tiền rồi nói cũng không muộn.” Mặc dù có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng Hoắc Thiếu Đình nhịn xuống.
“Anh yên tâm, em sẽ trả đủ.” Cô gật đầu thật mạnh, ngọc bội ở chỗ Hoắc Thiếu Đình, dù sao cũng tốt hơn là bị người khác lấy đi.
“Đi thôi, cô tới phòng nghỉ chờ tôi” Hoắc Thiếu Đình nhìn thấy trợ lý Trương khoa tay múa chân, sắc mặt lạnh nhạt đứng lên.
Dung Đại không nói gì, sửa sang váy rồi cũng đứng lên, cô thấy được đám phóng viên đang chặn ở cửa.
Ánh đèn lóe lên khiến cô không thích ứng được, tuy rằng cô rất muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến Hoắc Thiếu Đình vừa rồi rất hào phóng bỏ ra trăm triệu đấu giá lại miếng ngọc cho cô, hơn nữa cô cùng hắn tới đây, không phải là vì bảo vệ hình tượng Hoắc gia sao?
“Không được, tôi đi cùng anh.” Cô hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt liền thay đổi, cô lại khôi phục bộ dáng đoan trang tao nhã kla, đưa tay khoác lấy khuỷu tay hắn.
Hai người đi về phía cửa hội trường, bên ngoài đã có mấy chục phóng viên đang dbao vây.
“Có tôi ở đây, biết thì nói, không biết thì đừng nói, duy trì nụ cười hiện tại của cô là tốt rồi.”
Nhận thấy cô khẩn trương, Hoắc Thiếu Đình thấp giọng dặn dò bên tai, bàn tay ấm áp vổ nhẹ mu bàn tay cô.
“Tôi biết rồi.” Dung Đại trả lời.
Cô nghe lời Hoắc Thiếu Đình dặn dò, phóng viên đặt câu hỏi, cô biết thì lên tiếng trả lời, không biết thì cười nhìn Hoắc Thiếu Đình, đế hắn trả lời.
Sau một hồi hắn tung cô hứng, phóng viên cũng không có gì để hỏi, sau khi trợ lý Trương liên lạc với ban tổ chức xong, sao chép video vừa rồi ở hội trường bán đấu giá đưa cho mồi phóng viên một bản.
Phóng viên cảm thấy mỹ mãn, những nhân vật nổi tiếng nhận lời mời đến tham gia nhìn thấy sắp xếp như vậy cũng cảm thấy hài lòng, mọi bất mãn trong lòng tiêu tan, đều nhao nhao đi lên chào hỏi Hoắc Thiếu Đình.
Dung Đại chỉ có thể mỉm cười theo hẳn tiếp những người này, chờ sau khi ứng phó xong, lưng cô đã mỏi eo có chút đau, nhất là đôi chân mang giày cao gót, mười đầu ngón chân của cô sắp phế đế nơi rồi.
“Thiếu Đình!”
Cô vừa thở ra một hơi, sau lưng liền truyền đến giọng nói có chút phẫn nộ của Ôn Thi Lan.
Cô vô thức buông tay Hoắc Thiếu Đình ra.
Hoắc Thiếu Đình lập tức có chút không vui, nhưng Dung Đại đã mớ miệng: “Tôi ra xe chờ anh, anh giải thích cho Ôn tiểu thư, đừng để cô ấy hiếu lầm.”
Hiểu lầm? Cô ta có gì mà phải hiểu lầm chứ?
Đáy lòng Hoắc Thiếu Đình nghẹn lửa, nhưng Dung Đại đã vội vàng vội vàng rời đi giống như đi đế kịp đầu thai
vậy.
Hắn nào biết Dung Đại bởi vì đau chân nên mới muốn nhanh lên xe nghỉ ngơi một chút.
lì
“Thiếu Đình
“Chuyện gì?” ôn Thi Lan đi tới trước mặt hắn, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, giọng nói vừa bình thản vừa lạnh lùng.
Ôn Thi Lan không vui, đôi mắt đẹp toát ra ủy khuất: “Thiếu Đình, anh đây là làm sao vậy? trước đó tình cảm của chúng ta không phải rất tốt sao?”
Cô ta trăm triệu lần không nghĩ tới Hoắc Thiếu Đình sẽ mang theo Dung Đại tới tham gia buổi đấu giá, vừa rồi hai người bọn họ ở hội trường tương tác qua lại, cô thấy rõ ràng toàn bộ!
Càng không nghĩ tới Thiếu Đình lại vì người phụ nữ kia tiêu một trăm triệu mua một món đồ vật người chết đã dùng qua!
Thứ cô ta để ý không phải khối ngọc bội kia giá trị bao nhiêu, mà là Hoắc Thiếu Đình lại vì Dung Đại nguyện ý tiêu nhiều tiền như vậy!
Hoắc Thiếu Đình nhíu mày, trước kia quan hệ bọn họ vẫn tốt? Sao hắn không nhớ?