Chương 11 Lễ trưởng thành của cô
Trong lòng Hoắc Thiếu Đình buồn bực, hắn tung hoành trên thương trường ba mươi mấy năm, còn chưa có việc gì hắn không giải quyết được, nhưng không ngờ có một người phụ nữ làm hắn nghẹn họng đến thế.
Hăn liếc mẳt nhìn Dung Đại đang cấn thận chăm chút cho bộ trang sức, hắn lại nghĩ đến thân thế của cô, đáy lòng không khỏi có chút mềm nhũn.
“Xoay qua đây.” Giọng nói của hắn vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng hắn đã không còn tức giận, điều này làm cho Dung Đại thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác thiết kế của sợi dây chuyền này là dành riêng cho cô, cổ Dung Đại thon dài, da thịt trắng nõn, đeo sợi dây chuyền này là thích hợp nhất.
Đầu ngón tay Hoắc Thiếu Đình chạm vào da thịt trắng nõn mịn màng của cô, động tác hơi dừng lại nhìn gáy cô, ánh mắt hẳn như sâu thẳm không có điểm dừng.
Hắn không rõ người phụ nữ này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Hắn độc thân nhiều năm, bên người lại không có bất kì phụ nữ nào dây dưa, nhưng người phụ nữ hắn cưới vào cửa lại không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, đối hắn một chút tâm tư cũng không có.
Trong mắt cô có rất nhiều tâm sự, có rất nhiều người cền đi lấy lòng, nhưng trong danh sách đó lại không có hắn, điều này làm cho Hoắc Thiếu Đình có chút không thoải mái.
“Đẹp không?”
Dung Đại cúi đầu nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trên cổ, đây là lần đầu tiên cô đeo loại trang sức này, theo bản năng liền hỏi người bên cạnh.
“Miễn cưỡng.”
Khi cô quay lại, trong mắt Hoắc Thiếu Đình lóe lên một tia kinh ngạc.
Trong lòng Dung Đại có chút mất mát, nhưng không có gương cô cũng không có cách nào phán đoán đẹp xấu, chỉ im lặng ngồi xuống, không hỏi Hoắc thiếu đinh vấn đề gì nữa.
Lúc hai người đến hội trường, Hoắc Thiếu Đình rất lịch sự đỡ cô xuống xe, tối hôm qua dưới sự giúp đỡ của tiểu V, cô đã bố sung mấy cái lễ nghi này, mặc dù còn có chút không thích ứng lắm, nhưng động tác của cô vẫn rất tao nhã đoan trang.
Hai người cùng đi vào hội trường, Dung Đại phát hiện trong hội trường đã ngồi rất nhiều người.
“Tổng giám đốc.”
Trợ lý Trương nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ đi tới, thở phào nhẹ nhõm.
Từ hôm qua cho tới hôm nay, tổng giám đốc vô duyên vô cớ hạ những lệnh mà anh ta chả hiểu gì cả, lúc này nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn, anh ta CUỐI cùng cũng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra là vì nụ cười của người đẹp.
“Bắt đầu đi.” Sắc mặt Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng, giọng điệu nói chuyện chẳng thay đổi tí nào.
Dung Đại ngồi xuống theo hắn, nhưng ánh đèn flash của thiết bị quay phim bốn phía làm cho cô rất không thích ứng, cả người đều tràn ngập bất an, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hoắc Thiếu Đình chú ý tới sự bất an của cô, lẩy di động ra nhắn vài chữ.
Trợ lý Trương nhìn thấy tin nhắn mà boss nhà mình gửi tới, không khỏi mở to hai mắt, tổng giám đốc bị điên rồi sao?
Buổi đấu giá này mặc dù là do tập đoàn Hoắc thị bỏ vốn, nhưng đây là một buổi từ thiện quyên tiền, người tới tham gia đều là nhân vật nổi tiếng ớ Thịnh Kinh.
Tổ chức buổi từ thiện đấu giá chính là muốn được nổi tiếng, đuổi phóng viên đi, vậy còn tổ chức làm cái gì?
Nhưng anh ta ngoài cách ngậm đẳng nuốt cay cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ có thể nghe chỉ thị cấp trên mà đi xử lý.
Nhưng sắc mặt của một số nhân vật nổi tiếng lại không đẹp lắm, bọn họ tới tham gia quyên tiền từ thiện là vì thể diện và danh dự.
Phóng viên đều bị đuổi ra ngoài hết rồi, vậy tham gia còn ý nghĩa gì nữa?
Hoẳc Thiếu Đình giống như không nghe thấy những lời bàn tán phía sau, chỉ cầm điện thoại di động gửi cho trợ lý Trương vài tin nhắn, trợ lý Trương nhìn điện thoại chỉ muốn nói: giám đốc anh giết tôi luôn đi, tôi thấy mình sống lâu quá rồi.
Dung Đại vẫn đoan trang ngồi ở một bên, trong lòng không khỏi tò mò mấy tên phóng viên kia đột nhiên mất tích đâu rồi, nhưng cô vẫn kiên trì nhất quyết không mở miệng ra nhiều chuyện với Hoắc Thiếu Đình.
Hội Đấu giá tiếp tục như thường lệ, Dung Đại xem đến say sưa.
Đáng tiếc trong túi cô không có tiền, bằng không những châu báu này đều rất đáng giá cất giữ.
“Phía dưới đây là một khối ngọc bội, căn cứ vào chuyên gia giám định, hẳn là ớ thời cổ đại dành cho cô gái đeo ở lễ trường thành, là một khối ngọc được làm từ chất liệu hòa điền cực kì hiếm thấy!”
Người bán đấu giá trên đài giới thiệu lập lờ nước đôi, gợi lên sự tò mò của mọi người trong hội trường.
Dung Đại cũng tò mò, Hòa Điền Mặc Ngọc, nhất là loại chất liệu hòa điền này, là cực phẩm trong các loại ngọc, trăm năm cũng rất khó xuất hiện một khối.
Khối ngọc bội màu mực kia cầm lên, phút chốc cả người Dung Đại chấn động! Đôi mắt đẹp trợn tròn, ánh mắt chăm chú nhìn khối ngọc bội kia, đáy long không ngừng gợn sóng!
Ngọc bội này…là ở trong lễ trưởng
thành, phụ thân* tự mình đeo lên cho cô.
*Phụ thân: nghĩa là cha, khúc này nữ chính nhớ về cha của mình ớ kiếp trước nên ghi phụ thân nhé.
Phụ thân mặc dù đối với cô rất nghiêm khắc, nhưng tình thương của phụ thân nặng như núi, lúc trước ông tận lực ngăn cản không cho cô tiến cung, chính là vì sợ cô sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.
Nhưng cô vẫn bướng bỉnh, cho đến khi bản thân ớ lãnh cung mấy năm, cô mới hiếu được tình yêu của phụ thân đối với mình.
Hoắc Thiếu Đình đối với mấy thứ này không có hứng thú gì, hắn vẫn luôn chú ý biểu hiện của Dung Đại, bỗng nhiên nhìn thấy tâm tình kích động của cô như vậy, lông mày không khỏi nhíu lại, hóa ra cô thích đồ của người chết à?
“Thiếu Đình!”
Nghe được có người ra giá, Dung Đại lập tức sốt ruột, cô bất chấp đoan trang ưu nhã, hai tay nắm lấy cánh tay của hẳn.
“Hả?” Hắn nhướng mày dùng giọng mũi trả lời cô, xem cô muốn nói cái gì.
“Có thể phiền anh giúp tôi mua khối ngọc bội này không? Nó thật sự đối với tôi rất quan trọng!”
Nghe con số đấu giá phía sau đang không ngừng tăng lên, trái tim Dung Đại đập điên cuồng, trong giọng nói cầu người bất giác mang theo vài phần nức nở.
Khối ngọc bội xuất hiện ở đây cô không ngờ tới, có lẽ là ông trời thương xót cô, để cho cô chút niệm tưởng cuối cùng của mình đối với kiếp trước.