Chương 1 Xuyên không
Tích —
Tim bệnh nhân đột nhiên ngừng đập, hô hấp ngừng thở, lập tức tiến hành cấp cứu!”
Trong phòng phẫu thuật, các loại dụng cụ đều phát ra cảnh báo nguy hiểm, bác sĩ mổ chính vội vàng hạ lệnh cấp. cứu…
Khi Dung Đại tỉnh lại, chỉ cảm thấy rất chói mắt.
Nàng bình tĩnh một lúc lâu mới nhìn rõ tình hình trước mắt.
Mái nhà trắng như tuyết khảm thứ gì đó vừa nóng vừa sáng, mùi trong không khí hen hen rất khó ngửi.
Đây là nơi nào?
Chẳng lẽ thời gian mình ở lãnh cung quá lâu? Cho nên nằm mơ đều thấy những thứ kỳ quái này sao?
“Giường 36, đo nhiệt độ cơ thể đi! Để dưới nách lát nữa tôi lấy”
Dung Đại đang tò mò nhìn trần nhà còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng đi về phía mình.
Cô gái đó cầm trong tay một vật kỳ quái đưa cho Dung Đại, miệng còn bảo cô làm gì đó.
Dung đại hơi sửng sốt, nghĩ mình đang nằm mơ liền hỏi một câu: “Cô nương, nơi này là Bồng Lai tiên sơn?”
Y tá không tin vào tai mình, vẻ mặt như gặp quỷ đưa tay sờ lên trán cô, nhíu mày nhìn nói: “Nhiệt độ cơ thể bình thường! Cô chỉ làm phẫu thuật cät bỏ ruột thừa mà thôi, có phải cô đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi không? Nói lung tung cái gì vậy? Nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện rồi.”
Cảm giác này…… Không giống như đang nằm mơ!
Nụ cười trên mặt Dung Đại trong nháy mắt hóa đá, máu cả người giống như đọng lại, nàng có thể tinh tường cảm nhận được tóc của mình dựng thẳng từng sợi từng sợi!
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh liền toát ra, sắc mặt từ từ trắng bệch.
“Cô không sao chứ? Có phải vết thương rách chỉ rồi phải không?”
Y tá cho rằng vết thương của cô bị rách chỉ.
Vốn Dung Đại không thấy đau đớn gì, nhưng người này vừa nói xong nàng bỗng nhiên liền cảm thấy bụng phải của mình đau đến mặt mày tím tái!
Hoảng sợ, bất an, hoang mang nối gót mà đến, từng chút từng chút vây quanh lấy nàng, trên khuôn mặt không còn chút máu.
Y tá thấy nàng như vậy cũng sợ hãi, vội vàng ấn chuông báo cho bác sĩ mổ chính!
“Đừng vội, bác sĩ sẽ đến ngay…” Không đợi y tá nói xong, Dung Đại bỗng nhiên bắt được cổ tay y tá, nhìn thấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình,
đáy mắt của nàng càng hoang mang hơn.
Nàng hít sâu một hơi, nàng là hoàng hậu, Thái Sơn sụp đổ mặt không đổi sắc, gặp biến trong lòng không sợ hãi!
“Đừng hoảng hốt, đừng sợi Sẽ ổn thôi! Đây hết thảy đều là ảo giác mà thôi!”
Dung Đại ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Lúc này hai bác sĩ mặc áo blouse trằng vội vàng đi tới. “To gan! Ngươi, ngươi muốn làm gì?!”
Nhìn thấy bác sĩ cầm một thứ kỳ quái muốn đặt ở trên ngực của nàng, Dung Đại phản ứng như mình gặp phải kẻ thù, nàng vô cùng kích động lập tức ngồi dậy!
Bác sĩ và y tá đều bị dọa nhảy dựng lên, mấy năm gần đây bệnh nhân thật sự là càng ngày càng kỳ quái!
Còn nói to gan nữa! Sao không nói càn rỡ? Cho răng đây vẫn là triều đại nhà Thanh à!
Bác sĩ thấy sắc mặt cô càng ngày càng kém, nhưng trạng thái tỉnh thần cũng không tệ lắm, liền thu hồi ống nghe nói với y tá: “Hẳn là thuốc tê hết tác dụng nên miệng vết thương hơi đau, chỉ cần không nhiễm trùng và sốt thì sẽ không có chuyện gì lớn, không cần ngạc nhiên”
Y tá gật gật đầu, bác sĩ mổ chính nghĩ đến tình huống nguy hiểm của Dung Đại trong phòng phẫu thuật, trong lòng cũng có chút sợ hãi, liền mở miệng dặn dò y tá.
“Tình trạng của cô ấy tương đối đặc biệt, cô chú ý một chút, đoán chừng là có chút di chứng sau khi phẫu thuật.”
Y tá gật gật đầu, nhìn Dung Đại giống quả trứng mỏng manh dễ vỡ, chờ sau khi bác sĩ đi ra ngoài, y ta rót cho Dung Đại một ly nước ấm.
Dung Đại hoảng sợ đề phòng, y tá dở khóc dở cười: “Nghĩ gì vậy? Tôi đâu có hạ độc cô, đây là bệnh viện.”
Hoảng sợ nãy giờ nên cổ họng cũng có chút khô, Dung Đại rụt rè đưa tay nhận ly nước, có chút kiêu ngạo nói: “Mời
ngươi cũng không dám.”
Ytá:”……”
“Cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào chưa?”
Thấy cô uống hết nước trong ly, y tá nhẹ nhàng hỏi một câu.
Dung Đại có chút ngây ngốc, cả người vẫn mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nàng là hoàng hậu, hoàng thượng chưa từng phế hậu, nàng chỉ là tự mình đi đến lãnh cung mà thôi.
Nơi này thoạt nhìn cũng không giống hoàng cung, còn có cánh tay rất mềm rất nhỏ này nữa, đây căn bản cũng không phải tay của nàng.
Dung Đại đầy bụng nghỉ vấn, nhưng lại không biết nên hỏi ai bây giờ.
“Hay là…… cô có thể thông báo cho người nhà không? Tôi còn phải trực ban, gọi người nhà tới đây chắc cô sẽ khá hơn một chút.”
Y tá nhìn đồng hồ, thấy sắc mặt cô vẫn không tốt lắm liền nhắc nhở một câu.
“Người nhà?”
Dung Đại nghỉ hoặc, hoàn toàn không thể nói chuyện với ytá.
“Có phiền nếu tôi dùng điện thoại di động của cô giúp cô liên lạc không?”
Ánh mắt y tá liếc nhìn túi xách cô đặt ở đầu giường. Dung Đại tiếp tục không hiểu gì gật đầu theo bản năng. Y tá thở dài một hơi, lấy từ trong túi xách của cô một
chiếc điện thoại di động, lướt vài cái, không khỏi kinh ngạc nhìn cô: “Điện thoại di động của cô không đặt mật m:
Hoắc Thiếu Đình đang xử lý tài liệu, thấy trên điện thoại di động cá nhân có người gọi tới thì có hơi nghi hoặc, vì bình thường rất ít người biết số điện thoại của hắn, nhưng cuối cùng hẳn cũng quyết định nghe máy.
“Xin chào, xin hỏi ngài là người nhà của cô Dung Đại phải không?”
“Phải.” Hoắc Thiếu Đình trầm mặc vài giây, lạnh lùng trả lời.
Người nhà? Bọn họ bất quá chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
“Là như vậy, hôm nay Dung phu nhân làm phẫu thuật ở bệnh viện, có lẽ là có chút sợ hãi, mời người nhà các anh tới đây một chuyến có được không? Bệnh viện tạm thời không đủ ytá”
Y tá cẩn thận nói chuyện, còn Dung Đại ngồi ở trên giường vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
“Được, bệnh viện nào? Phòng bệnh số mấy?”
Hoắc Thiếu Đình dừng bút, mày hơi nhíu lại, trầm mặc mấy giây mới đồng ý.
Chờ y tá báo địa điểm xong hắn trực tiếp cúp điện thoại.
“Cô Dung, lát nữa người nhà cô sẽ tới, thân thể có chỗ nào không khỏe thì nhớ bấm chuông tôi lập tức tới ngay.”
Dung Đại lúc này mới thoáng hoàn hồn, mät đầy nghỉ hoặc nhìn chằm chằm y tá hỏi: “Bây giờ… là năm nào tháng nào?”
Thật kinh khủng, thật không thể tin được!
Tại sao vừa tỉnh dậy, nàng lại thành bộ dạng này?