Chương 57 - Chương 57
“Nếu ngươi có tâm, tự có thể minh bạch, nếu ngươi không có lòng dạ, dù có thâm tình, cũng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.” Khoé môi Tố Hoà Thanh Dao nhoẻn lên một nụ cười ấm áp, ngón út nhẹ nhàng câu ngón cái của Cơ Phi Yên, “Ngươi cũng biết Hoàng hậu miệng vàng lời ngọc, như vậy… Còn muốn ta nói thêm nữa sao.” Nàng thuận thế bao bọc lấy bàn tay Cơ Phi Yên, dù bàn tay đang lạnh nhưng cũng ấm lòng.
“Như vậy, ta liền muốn cùng ngươi, bất luận sinh tử luân hồi, cũng không thể quên lẫn nhau. Ta không thể, Thanh Dao lại càng không thể…” Cơ Phi Yên tựa vào lòng ngực Tố Hoà Thanh Dao, giống như một đứa nhỏ bị chiều hư, ngẩng đầu si ngốc nhìn đối phương.
“Ngày thường thì như nương tử nhu tình, trong xương cốt phát ra kiều mỵ cũng không thiếu phần bá đạo…” Tố Hoà Thanh Dao thấy đáng yêu, kìm lòng không đậu véo nhẹ mũi Cơ Phi Yên. Hành động như vậy chưa từng phát sinh, lấy tính cách Tố Hoà Thanh Dao, nếu không động chân tình, hàn băng bị làm ấm, như thế nào có thể sủng một người như vậy? Càng không thể chủ động làm ra cử chỉ vô cùng thân thiết như thế. Cho nên, Cơ Phi Yên thụ sủng nhược kinh, đồng thời, Tố Hoà Thanh Dao hiển nhiên cũng ngây ra một lúc. “Phi nhi, ác mộng chung quy là mộng, không thể trở thành sự thật, ngươi hiểu đúng không?”
“Ân…” Cơ Phi Yên nhu thuận chớp chớp nhãn tình, trong lòng vui mừng. Giây tiếp theo, Tố Hoà Thanh Dao lại chủ động đề cập đến vấn đề thân thế của Cơ Phi Yên mà nàng luôn né tránh: “Như vậy, Phi nhi có thể nói cho ta biết hay không, chuyện về ngươi? Ngươi… Rốt cuộc là ai?”
“Ta không phải là Người.” Cơ Phi Yên từ trong lòng ngực Tố Hoà Thanh Dao rời ra, bất tri bất giác không nghĩ đến tránh né, lại không biết như thế nào tâm huyết dâng trào, đột nhiên lại thốt ra một câu: “Nếu ta nói, ta là Yêu tinh. Thanh Dao có sợ hay không? Hay là hốt hoảng bỏ chạy.”
“…” Tố Hoà Thanh Dao tựa hồ thật sự tin lời Cơ Phi Yên, dễ dàng mà tin tưởng. Dù sao đã nhiều lần cân nhắc lại các dấu vết trước đây, theo như lời Cơ Phi Yên thật không phải là con người thì là Yêu cũng không phải không thể. “Như vậy, không biết Phi nhi là loại Yêu tinh nào? Hồ ly tinh?” Tố Hoà Thanh Dao nhớ tới con hồ ly bạc lông mao một màu tuyết trắng mềm mại đến cực điểm, nếu Cơ Phi Yên cũng là như thế, dường như cũng không tồi. Nghĩ như thế, Tố Hoà Thanh Dao thế nhưng tiếp nhận sự thật, không có dị thường mà còn bao dung so với việc vứt áo đoạn tuyệt vì trái Thiên mệnh, Yêu tinh cùng nhân loại yêu đương. “Phi nhi nếu là hồ ly tinh, không biết có hiện nguyên hình được hay không…” Tố Hoà Thanh Dao hứng thú nói. ngôn tình hài
Đối với vấn đề của Tố Hoà Thanh Dao, Cơ Phi Yên cười mà không đáp. Nàng dùng ánh mắt bao hàm thâm tình nhìn nàng ấy, hơi hơi nhướng đuôi mắt, một đôi mắt hồ ly hiện ra quá mức rõ ràng. Được như ý, Tố Hoà Thanh Dao như vừa gặp lại hồ ly bạc mà ngày ấy nàng gặp ở tẩm cung Cơ Phi Yên, linh động giống nhau, giống như thâm tình, rất giống…
Đột nhiên, trong đầu Tố Hoà Thanh Dao hiện lên một tia có thể. Suy nghĩ ngắn ngủi xẹt qua này bị Cơ Phi Yên bắt lấy, nói: “Điều Thanh Dao nghĩ là đúng. Nguyên hình của người ta, Thanh Dao đã từng gặp qua, còn đã từng sờ mó… qua đấy!” Nàng dùng từ cực kỳ tối nghĩa nói bên tai Tố Hoà Thanh Dao, trong lòng xoay chuyển muốn biết Tố Hoà Thanh Dao xử trí áp lực thế nào.
Đúng vậy, như vậy không phải tốt rồi sao…
Nếu Thanh Dao đã có lòng nghi ngờ nàng không phải là con người, vậy liền làm cho nàng biết cũng tốt. Yêu tinh và Tiên nhân là hai vị trí đối lập. Thanh Dao có thể tiếp nhận, vậy thì mọi việc đều biến thành đơn giản. Không có Tiên, không có kiếp trước xúc động, có liên quan đến bí mật Thượng tiên của Tố Hoà Thanh Dao, vĩnh viễn sẽ không bị nàng ấy biết được. Cái này tốt lắm, cái này là đủ rồi…
“Phải không? Nhưng ta chưa nghĩ qua, chưa từng lường trước được…” Tố Hoà Thanh Dao lộ vẻ mặt kinh ngạc, cảm giác mọi việc phát sinh hết thảy đều quá mức thần kỳ. Cơ Phi Yên đún là một con hồ ly, là hồ ly tinh…
Nàng ở cùng một con hồ ly tinh tâm sự tình yêu, còn cùng nàng hứa hẹn không thay đổi. Thậm chí, nàng đối với con hồ ly tinh này động tình. “Thế gian, lại thật sự có tồn tại tộc khác ngoài loài người…” Tố Hoà Thanh Dao cảm thán, đáy mắt lộ vẻ bất khả tư nghị. Nàng nhìn Cơ Phi Yên, một lần nữa nhìn ngũ quan của nàng, nói: “Một con hồ ly, như thế nào có thể sinh ra đoạt người như thế? Khuynh quốc khuynh thành, kiều mị vô song… Tuyệt sắc như thế thực kinh diễm chúng sinh.”
“Vậy…” Cơ Phi Yên nhấc chân cọ cọ vào cẳng chân Tố Hoà Thanh Dao, “Ngươi có bằng lòng tiếp tục cùng con hồ ly tinh này tuân thủ sinh thế chi ước?”
“Nếu cấm đoán đã không phải là quan trọng, là Người hay Yêu thì lại có sao đâu?” Tố Hoà Thanh Dao tựa hồ luôn lãnh tĩnh như vậy, cũng luôn rộng rãi rất nhiều so với thường nhân. Nàng xem thấu nhiều điều, chuyện này đối với thường nhân là đại sự vô cùng để ý, ngược lại với nàng thì chỉ là việc nhỏ không sao cả. Đại khái, Cơ Phi Yên yêu Tố Hoà Thanh Dao có nhiều nguyên nhân, trong đó có lẽ cũng có nguyên nhân này.
“Vậy… Hôn người ta một cái đi.” Cơ Phi Yên mừng rỡ như điên, tảng đá lớn trong lòng đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Nàng đắc ý vì chính mình thông minh, vô tình có thể hoá giải tương lai mưa rền gió dữ. Nói như vậy, nàng vĩnh viễn có thể chiếm được Tố Hoà Thanh Dao đi? Cơ Phi Yên thở phào nhẹ nhõm, hết thảy đều biến thành tốt đẹp vô cùng.
Thời điểm cánh môi hai người sắp tiếp xúc, xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Không biết đã xảy ra cái gì, thanh âm hỗn độn lục tục truyền đến, lại bị thị vệ cao giọng đuổi lui. “Phát sinh chuyện gì?” Tố Hoà Thanh Dao xốc bức màn xe ngựa lên, tầm mắt bị ánh nắng chói mắt làm mơ hồ một lát. Nàng nhắm mắt lại, khi mở ra lại, xa xa là không ít dân chúng mặc đồ lam lũ quỳ trên mặt đất cầu xin.
“Công tử, không biết là dân chạy nạn từ đâu tới. Vừa rồi nếu không có chúng ta ngăn cản, sợ là muốn leo lên xe cường đoạt. Bất quá thỉnh công tử yên tâm, chúng ta đã xử lý thoả đáng, có thể tiếp tục đi. Ước chừng thêm hai canh giờ nữa, có thể đến Lương Cát Huyền.” Thị vệ bẩm báo nói.
“Dân chạy nạn? Sao lại thế này? Mang lại đây, ta có lời muốn hỏi.” Tố Hoà Thanh Dao tự giác thấy kỳ hoặc, tự nhiên muốn hỏi xem đến tột cùng là chuyện gì. Mấy năm gần đây mưa thuận gió hoà, chưa có chỗ nào phát sinh khô hạn hay thuỷ hoạ. Trừ phi địa phương có quan phủ tham ô, nếu không như thế nào gặp được dân chạy nạn?
“Vâng.” Thị vệ nhận mệnh lệnh, lúc này tìm một lão nhân tuổi già trong đám dân chạy nạn. “Công tử, đã mang người lại đây.” Thị vệ nói.
“Lão nhân gia, không biết quý địa phương phát sinh chuyện gì? Lại khiến đám người ngươi chặn đường người qua lại như thế, mạnh mẽ đòi cướp?” Tố Hoà Thanh Dao hỏi.
“Công tử, công tử ngươi tha thứ cho chúng ta đi! Chúng ta đề không phải là ác nhân làm xằng làm bậy!” Lão nhân cố kỵ thị vệ lộ vẻ hung ý, không dám cự tuyệt vấn đề Tố Hoà Thanh Dao hỏi, nói: “Chúng ta vốn là nông hộ ở Lương Cát Huyền, giữ khuôn phép, cuộc sống cũng thoả mãn. Nhưng chỉ mới bắt đầu năm nay, cũng không biết là làm sao, phàm là đồng ruộng của Lương Cát Huyền chúng ta, mỗi khi có chút thu hoạch, đều sẽ bị hồ ly không biết từ nơi nào đến gặm hết. Đừng nói là lương thực rau dưa, gia cầm gia súc cũng không thể may mắn thoát khỏi. Ngươi nói, hồ ly từ chỗ nào lại ăn hết như vậy? Này không phải là tà ma yêu hồ sao? Chúng ta cơ bản không có ai dựa vào, đành phải cùng người nhà mua lương thực từ thương hộ. Nhưng bọn họ lòng dạ hiểm độc, bốn phía tăng giá, quả thực muốn đem dân chúng nông hộ bức tử!” Lão nhân nói đến chỗ đau chính mình, nước mắt chảy xuống.
“Hồ ly?” Nói đến hồ ly, Tố Hoà Thanh Dao theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cơ Phi Yên. Ý của nàng là, nếu là Yêu, nói vậy có thể hiểu rõ rất nhiều chuyện thường nhân không thể hiểu được. Nhất là đồng loại của chính mình, tin rằng có thể nắm chắc.
“Đúng vậy, là hồ ly. Một đàn hồ ly, mỗi lần sắp đến thời điểm thu hoạch, liền giống như hồng thuỷ tràn đến, rất doạ người!” Lão nhân gia bị hồ ly nháo khổ không kể hết, lão lệ tung hoành, mất bình tĩnh: “Công tử, nhìn tư thế ngài nhất định là người phú quý cực kỳ có tiền. Cầu ngài bố thí chút ngân lượng, cứu chúng ta một mạng đi!” Nói xong, lão nhân quỳ xuống, cách đó không xa những người còn lại nhìn thấy, cũng quỳ xuống theo, không ngừng hướng Tố Hoà Thanh Dao dập đầu.
“Thôi…” Tố Hoà Thanh Dao nghĩ nghĩ, mang tới mấy lượng bạc vụn đưa cho lão nhân, sau đó lại nói: “Lão nhân gia, chẳng biết có thể đưa nhóm chúng ta tới nhìn đất vườn chỗ các ngươi một chút được không?” Nàng quay đầu, ánh mắt nhìn Cơ Phi Yên thẳng tắp, không nói gì, ý đồ lại sớm sáng tỏ.
“Thôi được rồi! Biết ngay sẽ như vậy, ta giúp ngươi là được!” Cơ Phi Yên bất đắc dĩ nói. Trong lòng cũng có tò mò: có thể sử dụng hồ ly, chẳng lẽ là Hồ tộc? Nhưng mà là ai đây?