Chương 2
Bên trong đại điện hai bên văn võ bá quan đứng nghiêm trang chờ đợi hai người quyền hành cao nhất bước vào.
“Hoàng thượng giá đáo.” Tiếng nói lanh lãnh vang lên trong đại điện.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.” Văn võ bá quan nhanh chóng quỳ xuống dập đầu đồng thanh hô to.
Một chàng trai khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, khoác trên người bộ lông bào rực rỡ, trên đầu đội mũ cửu long, khuôn mặt đầy bình tĩnh bước vào trong đại điện nhận quyền thần bái lạy.
Sau khi bước lên ngai vàng liền ngồi xuống sau đó phất tay nói “Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Văn võ bá quan tạ ơn liền đứng dậy.
Trong đại điện tiếp tục im lặng cho đến khi giọng nói lanh lãnh lại vang lên.
“Tô Đình bước vào đại điện.”
Tô Đình mặc triều phục đỏ rực, mái tóc dài được bới lên gọn gàng, nàng bước từng bước nhẹ nhàng chậm rãi, đến khi vào giữa điện nàng mới dừng lại.
Môn Hạ Đỉnh cầm tấu chương bước lên bậc thang sau đó hô “Tiếp chỉ.”
“Chúng thần tiếp chỉ.” Tô Đình cùng văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống hô. Truyện Quân Sự
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nay trẫm phong Tô Đình hiền lương, thục đức, lên làm hoàng hậu, cai quản hậu cung, ban nón phượng hoàng, ban ấn hoàng hậu chi bảo, khâm thử.”
“Tạ chủ long ân.”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.” Văn võ bá quan đồng loạt hô sau đó đứng dậy.
Tô Đình tạ ơn sau đó đứng dậy.
Lúc này thái giám đứng bên dưới ngai vàng đi đến, trên tay là một khay làm bằng vàng, bên trên để mũ phượng cùng ấn hoàng hậu chi bảo.
Môn Hạ Đình đọc xong tấu chương liền lui xuống, để cho hai cung nữ nhất đẳng đứng ở hai bên đại điện bước lên.
Hai cung nữ cẩn thận nâng mũ phượng lên rồi đi đến trước mặt Tô Đình.
Tô Đình khẽ khom người xuống, để hai cung nữ đội lên đầu cho nàng.
Sau khi đội xong nàng liền đứng thẳng dậy đi lên ngai vàng.
Minh đế đứng dậy đi lại dìu lấy tay nàng, hai người tay trong tay xoay người đối diện với đại điện.
“Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Tô Đình bình tĩnh phất tay “Miễn lễ.”
“Tạ ơn hoàng hậu.”
Sau khi sắc phong hoàng thượng liền viết chiếu chỉ miễn thuế ba tháng, giảm địa tô một năm để cả nước cùng vui mừng.
Chiếu chỉ ban ra dân chúng đều khen tặng không hết lời, đúng là một ngày vui hiếm thấy.
Nhưng đối với cả nước là niềm vui thì đối với Tô Đình lại là một tin dữ.
Sau khi lễ phong hậu kết thúc nàng mới nghe tin cùng ngày ban chiếu chỉ phong hậu hoàng thượng còn lập hai cô nương làm quý phi, một là cháu gái của Tả thừa tướng, hai là con gái út của Ngự Sử đại nhân.
Cùng ngày sắc phong hoàng hậu, hai chiếc xe ngựa sang trọng đã đưa hai nàng vào cung và được sắc phong là An quý phi cùng Tú quý phi, ban một người ở Đông cung, một người ở Nam cung.
“Chính chàng ấy tự quyết định chuyện này sao.” Tô Đình ngơ ngác nhìn ngọc bội mà khi nhỏ hoàng thượng đã tặng cho nàng làm vật đính ước.
“Đúng vậy thưa hoàng hậu, nô tỳ nghe nói chuyện này là do hoàng thượng quyết định, Tả thừa tướng đã khuyên ngăn nhưng vô dụng.” Tiểu Thúy nhỏ giọng nói.
Nghe đến đây trước mặt Tô Đình liền tối sầm, trên người là trang phục hoàng hậu nặng trịch, nhưng nàng không còn cảm thấy vui vẻ nữa.
“Nương nương, ngài đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắn nô tỳ không tìm hiểu kỹ càng thôi, để nô tỳ đi nghe ngóng lại.” Tiểu Thúy thấy nàng như vậy liền đau lòng, vội vàng muốn chạy ra ngoài nghe ngóng lại.
“Tiểu Thúy, ta không sao.” Tô Đình lắc đầu “Ngươi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát, khi nào hoàng thượng đến thì gọi ta dậy.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Tiểu Thúy gật đầu rồi lui ra cửa, đóng cửa lại.
Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn ánh lửa bập bùng do ngọn đèn dầu trên bàn chiếu sáng.
Bên ngoài trời đã tối đen, tiệc phong hậu đã tan từ hai canh giờ trước, bởi vì còn bận biệu tấu chương nên hoàng thượng phải về Long Thanh cung để phê duyệt tấu chương, còn nàng thì đến Phượng Từ cung để nghĩ ngơi.
Lúc ấy nàng còn rất vui vẻ mà nghĩ dù chàng đã lên làm hoàng đế nhưng vẫn rất sủng ái nàng, nhưng sự thật đã đánh vào mặt nàng một cách không nhân từ.
Chàng đã thay đổi, không còn chỉ một mình nàng bên cạnh.
Tô Đình tháo ngọc bội ra cầm vào tay sau đó ôm chặt vào lòng, đôi mắt dần dần chìm vào quá khứ.
____________________________________________
Mười bảy năm về trước.
Phủ Thượng tướng quân.
Trên chiếc giường trong tiểu viện Nhã Trúc, một tiểu cô nương năm tuổi, khuôn mặt bụ bẫm, hai mắt nhắm nghiền, trong tay ôm cái cái gối nằm, ngủ đến thơm thơm ngọt ngọt.
Bên ngoài trời đã lên cao, mà tiểu cô nương trong phòng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, hai nô tỳ đứng hai cạnh đầu giường khuôn mặt đầy khổ sở.
Đây là tiểu công chúa của phủ Thượng tướng quân, tính tình hoạt bát vui tươi, đối sử với hạ nhân trong phủ cũng rất hiền hoà.
Nhưng khi ngủ sẽ biến thành một tiểu xấu xa, nếu ai dám đến làm phiền liền sẽ lãnh chọn cái gối nằm.
Đến hiện tại chẳng còn ai dám kêu tiểu thư dậy nữa, chỉ khi phụ thân, mẫu thân hoặc các ca ca đến thì mới không phát giận khi bị đánh thức.
“TÔ ĐÌNH.” Một giọng hét lớn từ bên ngoài cửa đánh vào.
Người vẫn còn đang ngủ ngon lành nghề thấy tiếng hét liền bật dậy, hai tay nhỏ nhắn nhanh chóng nhét gối mình còn ôm trong lòng vào góc giường, sau đó hai cái chân ngắn ngủng nhảy xuống giường, lạch bạch chạy nhanh ra cửa.
“Mẫu thân đại nhân.”
Tô phu nhân hai tay chống nạnh, khuôn mặt âm trầm đứng trước cửa phòng, nhìn thấy thân thể nho nhỏ của nữ nhi nhà mình đang lao ra liền thở dài.
“Mẫu thân đại nhân buổi sáng an.” Tiểu Tô Đình khuôn mặt tủm tỉm khẽ nhún người thỉnh an.