Chương 82
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng y vẫn nhớ rõ đường.
Y ra khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng đến thư phòng. Lúc nãy ở trong phòng không cảm thấy gì, giờ đi ra ngoài mới phát hiện mình đang bay lơ lửng, ngay cả vách tường cửa sổ cũng có thể xuyên qua.
Quả thực vừa kỳ quái vừa mới lạ.
“Hạo ca ca?”
Y vừa vào đã thấy Đường Cảnh Hạo trầm tư ngồi trước bàn, không hề nghe thấy giọng y.
Y đành phải tới gần, trông thấy Đường Cảnh Hạo nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn.
“Người…… có Tống Bảo, sẽ được thiên hạ?”
Tống Bảo đọc nhẩm, chỉ thấy nực cười.
Y là phế vật gì chứ? Còn có được thiên hạ nữa à, đúng là vớ vẩn.
Nhưng không ai biết đến sự tồn tại của y, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Cảnh Hạo mượn ngọn nến đốt rụi tờ giấy.
Trong lòng y chùng xuống, đúng là năm đó có rất nhiều kẻ kỳ quái chạy đến trước mặt y, chẳng lẽ Đường Cảnh Hạo đến nhà y cầu hôn cũng vì lời nói vô căn cứ này sao?
Tống Bảo sắp sửa đau lòng thì thấy sắc mặt Đường Cảnh Hạo trắng bệch, bỗng nhiên ho ra máu.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
“Hạo ca ca!”
Tống Bảo sợ đến nỗi tay run lên, ngồi thụp xuống nhào vào lòng Đường Cảnh Hạo muốn nhìn mặt hắn. nhưng Đường Cảnh Hạo vẫn không nghe được, cũng không nhìn thấy y mà tự mình cầm bút chấm mực.
Tống Bảo rơm rớm nước mắt vì sợ, y chỉ nhớ sau lễ đại hôn ở Đông Cung hơn ba tháng vẫn không thấy mặt Đường Cảnh Hạo, nào biết tân lang của mình thổ huyết trong thư phòng ngay đêm tân hôn.
Y muốn gọi thái y nhưng ngay cả cây bút trong tay Đường Cảnh Hạo cũng không giành được, chỉ biết nhìn Đường Cảnh Hạo cố nhịn đau viết gì đó.
【 Ngũ hoàng tử hạ độc tái phát. Ký ức quay lại, e là họa sinh tử lớn……】
Hắn vừa viết vừa nôn máu ồ ạt, máu thấm ướt giấy làm hàng chữ vừa viết lập tức nhòe đi, không thể thấy rõ.
Hai mắt Tống Bảo đẫm lệ, khó khăn lắm mới thấy được câu cuối cùng.
Giống như mệnh lệnh, lại giống như một lời thề.
【 Quyết không chán ghét bỏ rơi Hoàng hậu, nguyện lấy mạng bảo vệ.】