Chương 69
Nhưng không hiểu sao chỉ trong nháy mắt, mẫu hậu vừa hạ sinh không lâu của hắn ngồi trong cung điện quạnh quẽ dặn dò hắn.
“Hạo nhi, con làm gì cũng phải cẩn thận nhé. Phụ hoàng con chán ghét mẹ con chúng ta, dù con có là Thái tử cao quý đi nữa cũng chưa chắc được yên đâu.”
Rõ ràng mấy ngày trước phụ hoàng còn nắm tay dạy bảo…… Đường Cảnh Hạo vừa nghĩ vừa hoảng hốt nhận ra mình thế mà không nhớ nổi phụ hoàng nắm tay dạy bảo lúc nào.
Những hình ảnh ấm áp sống động trong ký ức bị đám xúc tu lạnh lẽo nhớp nháp âm thầm bò lên, chồng chất thành đống khiến người ta không thể tìm ra.
“Hạo nhi?”
Đường Cảnh Hạo đột nhiên hoàn hồn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay hành lễ rồi nói to.
“Nhi thần biết rồi ạ.”
“Con đừng quan tâm chuyện ở đây, mau đến Thái Học đi kẻo bỏ lỡ bài học hôm nay, đừng để thái phó chờ lâu.”
Đường Cảnh Hạo nghe lời cáo lui, lần đầu tiên phát hiện bức tường thành này vừa cao vừa dài dằng dặc, tựa như không có điểm cuối.
Lúc này hắn mười hai tuổi, vừa tròn một giáp, có thái phó dạy bảo, thư đồng làm bạn.
Thư đồng của hắn cũng là con em thế gia được tuyển chọn kỹ càng, một người cao lớn là thế tử Hầu phủ Hoa gia. Một người tuấn tú thông minh là Nhị công tử phủ Thượng thư Dư gia. Bọn họ một văn một võ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, ở chung với hắn cũng hòa thuận thân thiết.
Ánh mắt Đường Cảnh Hạo đảo qua hai người họ, không hiểu sao trong lòng vẫn thấy mất mát hụt hẫng.
Tựa như bị khoét đi một miếng, máu chảy tí tách.
Hắn nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên đó đặt một con châu chấu tre chẳng mấy bắt mắt, thân mình nhẵn bóng, chẳng biết chủ nhân cầm chơi bao nhiêu lần rồi.
“Đây là đồ của ai vậy, sao chỗ này không có người?”
Đường Cảnh Hạo hỏi nhưng hồi lâu sau vẫn chưa có người trả lời.
“Bẩm Thái tử điện hạ, nô tài cũng không biết tạp vật này từ đâu ra nữa, làm bẩn mắt ngài rồi, để nô tài gọi người đem đi.”
“Khoan đã.”
Đường Cảnh Hạo cầm châu chấu lên nắm trong tay, không hiểu sao vành mắt đỏ hoe.
Hắn đang đau lòng, nhưng là vì ai đây.