Chương 53
Nhưng kiếp trước sức khỏe bé con không tốt, y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, sinh xong giống như chết một lần, chỉ còn nửa cái mạng, nằm liệt giường ba tháng liền mới tạm đứng dậy được, bản thân y còn khó đảm bảo nên càng không để ý tới cây non bệnh nhẹ, toàn ném cho nhũ mẫu, đừng nói chăm sóc mà ôm ấp dỗ dành cũng cực ít, trong lòng y bực bội oán hận mọi người, tinh thần tổn thương nặng nề, thường xuyên rơi lệ vô cớ, không sao tìm ra lối thoát.
Còn bây giờ thì khác, y sinh con thuận lợi, ngay trong ngày đã có thể xuống giường đi lại, tràn ngập tình thương với con, không chỉ để con nằm trong phòng mình mà còn học cách chăm sóc, hệt như một người cha bình thường.
Kiếp trước y sinh xong chỉ thấy kiệt sức, còn lần này lại vui tươi hớn hở, chẳng có chút buồn phiền nào.
Chỉ khổ cho vị phụ hoàng Đường Cảnh Hạo, ban ngày xử lý chính sự, về cung cũng không được yên tĩnh. Hắn phải trông nom Hoàng hậu ngốc nghếch không được bế con quá lâu, không được ăn vụng kem tươi, không được mặc áo mỏng ra cửa sổ hóng gió.
Tống Bảo chê hắn phiền, nằm trong chăn khuyên người.
“Bệ hạ bận rộn chính sự, hay là về chính điện nghỉ ngơi đi ạ.”
“Ngươi sợ trẫm không được nghỉ ngơi hay sợ trẫm cản ngươi làm loạn?” Đường Cảnh Hạo chẳng chút lưu tình vạch trần tâm tư Hoàng hậu, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, bế con lâu sẽ mỏi lưng, sức khỏe ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đâu thể làm ẩu được.”
Tống Bảo quay người đi, không thèm nói năng gì.
Đường Cảnh Hạo dở khóc dở cười, đành phải đặt bé con thơm mùi sữa vào nôi rồi ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt mái tóc dài mượt của Tống Bảo.
Hắn sợ triều phục cứng rắn làm trầy da mặt non nớt của bé con, mỗi ngày hạ triều xong việc đầu tiên là thay áo rồi đến thăm hai bảo bối lớn nhỏ.
“Bệ hạ……”
Tống Bảo vừa mở miệng đã bị bóp má, Đường Cảnh Hạo nói.
“Nếu vi phu mặc kệ thì Hoàng hậu sẽ cho gì đây?”
Nghe vậy Tống Bảo vô thức che ngực.
“Không được giành sữa với con nữa!”
Ngươi làm cha có biết xấu hổ không hả?
Phiền chết!