Chương 37
【 Cảnh báo! Cảnh báo! Trạng thái nhân vật quan trọng đã thay đổi!!】
【 Cảnh báo! Cảnh báo! Trạng thái nhân vật quan trọng đã thay đổi!!】
“Phì phì phì.” Nhân vật phản diện nào đó lâu nay bị quên lãng vừa phun sình trong miệng ra vừa chật vật nằm sấp ngoài hố do thuốc nổ tạo ra lúc nãy.
Đều tại hắn chưa đủ điểm tích lũy nên lúc đặt thuốc nổ mua chịu để làm lở núi không canh chuẩn vị trí, chỉ có thể làm theo trí nhớ kiếp trước, kết quả núi lở làm chỗ hắn đang đứng bị nứt toạc, nếu không nhờ hai tấm miễn tử kim bài cuối cùng e là đã bỏ mạng ngay tại đây.
Dù lần này không hại chết heo con trong bụng tên nhát gan kia thì chặt đứt cánh tay đắc lực trong tương lai của Đường Cảnh Hạo cũng là chuyện tốt.
Hắn vẫn còn nhớ kiếp trước huy hoàng cỡ nào, mặc dù hào quang nhân vật chính giúp Đường Cảnh Hạo và Tống Bảo may mắn thoát chết nhưng thế lực trong triều của Đường Cảnh Hạo cũng bị tiêu diệt quá nửa, các quan giỏi tướng mạnh lẽ ra phải cống hiến cho đất nước đều chết ở đây, triều đình rung chuyển suýt đẩy dân chúng vào cảnh lầm than, nhờ vậy mà hắn kiếm được đầy bồn đầy bát.
Nếu xem mỗi thế giới như một chương trình tự vận hành thì hắn chẳng khác nào virus được phát tán ngẫu nhiên, càng làm mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo ban đầu thì lợi ích của hắn càng lớn.
Chẳng phải giờ đang thịnh hành kiểu này sao, người xuyên qua đánh dân bản địa, trật tự thế giới bị phá vỡ, bị kẻ ngoại lai đạp dưới chân.
Nhưng Tiểu Dịch hoàn toàn không hiểu tại sao khi mọi chân tướng được phơi bày ở kiếp trước, Đường Cảnh Hạo vẫn tha mạng cho tên Tống Bảo ngu ngốc kia, giờ hắn cũng không hiểu tại sao đã thử nghiệm kỹ lắm rồi mà vẫn nhiều lần gặp khó, làm nổ núi mình cũng suýt banh xác.
Trí tuệ nhân tạo không có điểm tích lũy đã sớm biến thành đồ thiểu năng, lúc nào cũng chỉ biết cảnh báo leo lẻo.
【 Bạn còn thiếu nợ, vui lòng nạp điểm tích lũy 】
【 Bạn còn thiếu nợ, vui lòng nạp điểm tích lũy】
【 Bạn còn thiếu nợ, vui lòng nạp điểm tích lũy】
“Biết rồi biết rồi!” Tiểu Dịch nóng nảy giậm chân.
Bọ chét nhiều không ngứa, nợ nần nhiều không lo, dù sao bây giờ hắn cũng trả không nổi, chi bằng kéo nhau chết chùm, trực tiếp ngáng chân như kiếp trước, kéo tên ngu xuẩn kia xuống ngựa.
Hắn không tin mình không khuấy nổi vũng nước đục này.
——————
Nhân vật chính hoàn toàn không biết có người trăm phương ngàn kế muốn hại mình, còn đang ra sức dỗ dành Hoàng đế nhỏ mọn.
“Bệ hạ, ăn miếng bánh nóng đi mà.”
Hai tay Tống Bảo bưng một cái bánh bao nướng không nhân, nóng đến nỗi đầu ngón tay ửng đỏ, đưa cho Hoàng đế bệ hạ đang xụ mặt như dâng báu vật, bánh bao bình thường được nướng giòn thơm lừng, chỉ ngửi thôi cũng thấy hạnh phúc cực kỳ.
Ầy, trời lạnh phải có một cái bánh bao nướng nóng hổi mới được.
Có bánh bao ăn thì còn gì bằng.