Hoắc tổng truy thê - Chương 230 ôn Noãn, anh rất nhớ em
Chương 230: ôn Noãn, anh rất nhớ em!
Ôn Noãn hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện.
Hơn nữa trong lòng cô biết rõ anh muốn nói chuyện gì, chỉ là muốn hợp lại với cỏ thòi.
Sau khi trải qua những chuyện đó, lại ly hôn ba năm.
Tình cảm của ôn Noãn đã sớm phai nhạt, tuy không còn hận anh nữa, nhưng tình yêu thuở ấy cũng đã tan thành mây khói.
Nhưng vì Hoẩc Tây, cò cần phải chung sống hòa bình với anh.
Cò thì thầm: “Tòi muốn gặp con bé trước!”
Dưới ánh đèn mờ nhạt.
Anh siết chặt tay, rồi lại nhẹ nhàng buông lỏng, sau đó thì thầm: “Đi thòi! Đừng đánh thức con bé.”
ôn Noãn khẽ ừ, sau đó đi vòng qua anh lên lầu.
Khi cò đi xa, Hoăc Minh cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay mình, trên đó còn sót lại hơi ấm của Ôn Noãn, hơi ấm mà anh quyến luyến.
Tâng 2, trước cửa phòng ngủ trẻ em.
Ngón tay ôn Noãn đặt lên tay nâm cửa, cò do dự một lát, nhẹ nhàng đẩy ra.
Tiếu Hoắc Tây đã ngủ.
Trong phòng ngủ màu hồng phấn, một ngọn đèn ngủ lóe sáng, vật nhỏ kia đang nghiêng người ngủ, cái miệng nhỏ hơi mờ ra, hơi thở mang hương vị ngọt ngào.
Đáy lòng ón Noãn vừa chua xót vừa yêu thương.
Cò ngồi bên giường, vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve bé con.
Sờ nhiêu cũng không đủ!
Ba năm, cò đã bỏ lỡ ba năm của đứa trẻ này, nhất là khi hai năm Tiếu Hoẩc Tây nâm trong phòng thí nghiệm, người mẹ như cò lại không ở cạnh.
Trong lòng cò tràn đay áy náy.
Cho dù cò biết, khi đó Hoắc Minh là vì muốn tốt cho cõ, nhưng cò vần hận anh.
Khóe mắt ôn Noãn ngấn lệ, cô không quan tâm, cúi người hòn Tiếu Hoầc Tây của mình.
Tiếu Hoắc Tây trông giống cô.
Tính tình lại hoàn toàn giống Hoắc Minh.
Ôn Noãn không kiềm được mà nằm xuống òm lấy Tiếu Hoắc Tây, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người cò bé, lòng cò từ từ bình tĩnh lại, dường như vào giờ khầc này, tất cả những đau xót đều được xoa dịu.
Hoẩc Minh đứng ở cửa, lẩng lặng nhìn chăm chú hai người.
Anh biết nên cho ôn Noãn thời gian, để cô thích nghi, nhưng anh vần không kiềm chế được.
Anh rất muốn gần gũi cò.
Không phải hoàn toàn là vì dục vọng, mà anh muốn có được cò gái này, sau ba nàm anh muốn biết cò… còn muốn anh hay không!
Hoẳc Minh tầt đèn.
Trong phòng ngủ lập tức trở nên tối tăm, õn Noãn ngấn ra.
Tiếp theo, chiếc nệm mềm mại bên cạnh cỏ lún xuống thật sâu, Hoâc Minh chống mình ở phía trên người cò, dưới ánh sáng u ám, không ai thấy rõ ai…
Ôn Noãn nói nhỏ: “Hoăc Minh, anh đíèn rồi!”
Anh nhìn cô chăm chú.
Sau đó ngay trước ánh mẳt của cò, anh cúi đâu hòn cô, Ôn Noãn chưa kịp đề phòng đã bị anh tấn công, nhẹ nhàng đùa giỡn…
Lâu rồi không gặp.
Hiền nhiên Hoắc Minh cảm thấy không quen, anh dựa vào trí nhớ, trêu chọc cò đế cò thoải mái.
ỏn Noãn đấy anh.
Thế nhưng Tiểu Hoầc Tây ngủ ở một bên, tiếng động quá lớn sẽ khiến cô bé tỉnh giấc, cò không muốn đế cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này, khi đang chần chờ Hoắc Minh nâng mặt của cò lèn, bắt đau cùng cô hôn sâu…
Ôn Noãn trốn không thoát, trong lúc nóng nảy đã cắn anh một cái.
Hoắc Minh lui ra.
Trong bóng tối, đòi măt đen của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: “ôn Noãn, vừa rồi em có đáp lại! Em vần còn cảm giác với cơ thế anh!”
Hơi thờ Ôn Noãn rối loạn.
Lúc này tình trạng của bọn họ rất quá quắt, thậm chí mồi một hơi thở của cỏ đều phải kề sát vào thân thế anh, cô vừa thẹn vừa tức: “Hoắc Minh, không phải anh nói muốn đến phòng sách nói chuyện sao?
Thân thế anh đè xuống.
Khuôn mặt anh vùi vào bên gáy cò, một hồi lâu anh vần im lặng.
Thật lâu sau, anh rốt cục lẽn tiếng: “ôn Noãn, anh rất nhớ em, anh thừa nhận rằng anh muốn em, muốn lên giường với em, có người đàn òng nào đã xa cách người phụ nữ mình thích suốt mấy năm mà không muốn làm đâu chú?”
Đều óc Ôn Noãn đã minh mẫn hơn một chút.
Cò đá anh: “Đi xuống! Chúng ta ly hòn rồi!”
Vốn tưởng rằng anh sẽ bất động, nào biết anh lại nhẹ nhàng xê dịch thán thế, khòng có miễn cưỡng cô.
Dù sao thì suýt chút nữa họ đã lau súng cướp cò.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh sửa sang lại bản thân, lúc này mới đến phòng sách nói chuyện với anh.
Họ có quá nhiều điều đế nói.
Quá khứ, hiện tại và tương lai của Tiểu Hoâc Tây
Làm bố mẹ, cho dù là ly hôn cũng phái suy nghĩ cho kỹ.
Hiến nhiên, Hoăc Minh cũng đã sẵn sàng để nói chuyện với cò.
ôn Noãn đấy cửa đi vào, anh đang pha cà phê, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh rất tự nhiên nói: “Vần uống Mandheling chứ!”
Ôn Noãn gặt đầu, cò nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.
Cõ nhìn chăm chú vào bóng lưng anh.
Gặp lại lần nữa, đây là lần đầu tiên cò đánh giá Hoắc Minh, anh vần đẹp như trước, chỉ là khí chất chững chạc hơn rất nhiều, đương nhiên ngoại trừ lúc anh không biết xấu hố, khi đó thì vẫn giống như trước.
Hoẩc Minh đặt cà phê trước mặt cò.
Anh lấy ra một tập tài liệu dày từ trên giá sách đưa cho cò xem, ôn Noãn đã được Lục Khiêm nhắc nhở trước, nhưng khi cầm lấy tài liệu, ngón tay cò vẩn không khống chế được mà run rẩy.
Bóng đêm thăm thẳm.
Ôn Noãn lật tửng trang một, anh ở bên cạnh cỏ.
Trời hơi sáng, ôn Noãn khép tài liệu lại, trên mặt đay vê mệt mỏi.
Khuôn mặt Hoắc Minh chìm vào hồi ức, anh nói nhỏ: “Lúc trước thân thể của em không
tốt, anh sợ em không chịu nổi! Sau đó Tiểu Hoắc Tây khá hơn một chút, nhưng tình trạng hai năm đâu rất tệ! Mãi cho đến nám nay, Hoắc Tây mới ổn định, mặc dù có chút bệnh vặt, nhưng con bé sẽ lớn lên mạnh khỏe!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tập tài liệu xuống.
Cò nhìn anh, khẽ lấm bẩm: “Anh nói bệnh vặt là bệnh gì?”
Hoắc Minh chật vật nói: “Tự kỷ, rối loạn đông máu, đúng rồi… con bé thuộc nhóm máu hiếm!”
Khi nói đến đây, bản thân anh cũng hoảng hốt.
Ôn Noãn nghe xong càng hoảng hốt.
Ngón tay trẳng mịn của cò, gẩt gao siết vào trong thịt, cô không thể tin những gì mình nghe được, trái tim cực kỳ đau đớn.
Hoắc Minh vòng ra sau lưng cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, đặt cằm lên (Tâu vai mỏng manh của cò: “ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ (Tâu đi, lần này anh sẽ làm một người chồng, một người cha tốt, anh sẽ không đế em thất vọng nữa!”
Anh biết cò sẽ không đồng ý dề dàng.
Nhưng anh vẫn không thế dằn lòng được, ban đêm như thế này, thích hợp đế ái ân.
Ôn Noãn không hề do dự, lập tức tử chối.
Cô kiềm chế, rất bình tĩnh nói: “Hoằc Minh, chúng ta không có khả năng! Tòi cũng sẽ không giành quyền nuôi con với anh, bởi vì Hoắc Tây là do anh nuôi lớn, tói không thế tốn thương tình cảm của con bé, cho nên biện pháp tốt nhất là chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng! Chúng ta có thế phân còng thời gian… Tỏi khi nào cũng có thể, còn phải xem anh thế nào!”
Lòng Hoắc Minh lập tức lạnh đi.
Ngay cả việc phân còng thời gian ôn Noãn cũng đã nghĩ kỹ, cũng không nổi giận với anh, càng không đánh anh.
Anh thà rằng cò tát anh!
Dưới bầu không khí như vậy, anh cũng không thế lại quyến rũ cô nên chỉ đành nhường một bước: “Chuyện này bàn sau! Trước tiên hãy ờ bên cạnh Tiểu Hoắc Tây! Đúng rồi, mỗi tháng Hoắc Tây sẽ khám bệnh tự ký, lần sau em đi cùng chứ!”
Ôn Noãn không tử chối.
Cô là mẹ của Tiếu Hoắc Tây, tối hôm qua cò bước vào căn biệt thự này, cò đã biết cỏ nhất định sẽ thiếu chút tự do.
Nhưng cỏ không hối hận.
Ôn Noãn cũng có chút lòng riêng, cỏ thử thãm dò: “Hoẩc Minh, tòi… không có ý định kết hôn, nếu anh có ý định tái hỏn, chi bằng giao con bé cho tòi nuôi dưỡng, tòi cam đoan sẽ không ra nước ngoài, khi anh muốn gặp con bé thì lúc nào cũng có thế gặp!”