Hoắc tổng truy thê - Chương 228 Mấy năm ngay có từng có người đàn ông khác không
Chương 228: Mấy năm ngay có từng có người đàn ông khác không?
Hoắc Minh rất vội vàng.
ở đau bén kia ôn Noãn rất tức giận, trực giác của phụ nữ mách bâo cỏ râng vị phụ huynh nam này đã có suy nghĩ về phương diện kia với cô từ lâu rồi.
Vì đế giữ gìn khoảng cách, ôn Noãn đấy lùi cuộc họp phụ huynh .
Lúc cò gọi điện thoại cho Tiếu Hoắc Táy, có bé câm thấy vò cùng mất mát, cách điện thoại nhưng ôn Noãn cung có thể tưởng tượng được hình ảnh mỗi một sợi tóc của cô bé đều thế hiện sự uể oải.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thòi mà ôn Noãn đã đau lòng.
Nhưng cô lại không thế nói rõ là ba của con muốn quấy rối cò ôn của con!
Ôn Noãn cúp điện thoại xong vẩn thấy không ổn lắm, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
ỏn Noãn lại vò cùng kinh ngạc: “Cậu, cậu ở thành phô’ B hả?”
Rõ ràng Lục Khiêm khựng lại vài giây.
Nhưng dù sao õng ấy cũng đã gặp phải trường hợp này trong rất nhiều nám, nhanh chóng thoải mái nói: “Cậu tới đây hỏi thăm mẹ cháu (dì Nguyền), thuận tiện tìm một chuyên gia uy tín cho bà ấy! Nhưthế nào… Hiếm khi cậu được rảnh rỗi một chút mà con cũng có ý kiến hả?”
Cái loại chèn ép cùng chung dòng máu này!
Ôn Noãn nào dám có ý kiến?
Lục Khiêm thay đổi đe tài, giọng điệu càng thêm thoải mái: “Đêm mai không có việc gì chứ! Tới đây án một bữa cơm với cậu”
Ôn Noãn đang muốn thay đổi tâm trạng nên đồng ý.
Tám giờ tối ngày hôm sau, cô tới nhà hàng tư nhân độc đáo kia theo đúng lịch hẹn.
Tới nơi rồi cò mới biết được đây là một bữa tiệc xem mắt.
Ngoại trừ cậu của cô là Lục Khiêm còn có một vị phu nhân lớn tuổi tròng rất sang trọng, ngồi ở bên cạnh ắt hẳn là con trai của bà ấy, tuấn tú nho nhã, nhìn rất có gia giáo.
Lục Khiêm thấy ôn Noãn tới nên dừng cuộc nói chuyện, mỉm cười nói: “Cháu gái ngoại của tòi, Ôn Noãn!”
Ôn Noãn không muốn làm mất mặt ông ấy.
Cò cười nhẹ, chào hỏi rồi ngồi xuống.
Đối phương đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, đã hiểu biết đến tận gốc rề nén cũng không hỏi nhiều, vỏ cùng òn hòa.
Lục Khiêm thuận tiện giới thiệu nhà trai.
28 tuổi, tốt nghiệp một trường danh giá ở Anh Quốc, làm mảng nghiên cứu sinh vặt.
Đối phương rất ân cần, rõ ràng rất vừa ý với Ôn Noãn, ôn Noãn cảm thấy áp lực nặng nề.
Cõ nhìn về phía Lục Khiêm.
Lục Khiêm cười như không cười.
Thật ra buổi xem mắt ngày hòm nay không phải do óng ấy sắp xếp, là do con trai của vị đồng nghiệp cũ này thích ôn Noãn, tự mình chủ động yêu cầu.
Ông ấy không tỏ thái độ gì, ôn Noãn chỉ đành cãng da đầu giao lưu cùng đối phương, nhưng õn Noãn lại không biết rằng lúc này Hoằc Minh cũng đang ởtrong nhà hàng này.
Có một vị khách hàng quan trọng tới thành phố B, anh mời người ta ăn cơm.
Tới để bàn chuyện còng việc thế mà lại nhìn thấy ôn Noãn tới đây… Xem mắt!
Anh nhận ra được đối phương.
Hạ Mai, đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, chức vụ rất cao.
Hạ Du là con trai độc nhất trong nhà, còn ít hơn Ôn Noãn một tuối, lúc này đang nhìn ôn Noãn với ánh mắt mến mộ.
Cái kiểu xem mẩt này cũng chỉ chờ ôn Noãn gật đau một cái là xong.
Hoắc Minh không được bình tĩnh cho lắm, anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của ôn Noãn, dường như muốn lột ra một cái khe, muốn nhìn xem trong (Tâu cô đang suy nghĩ cái gì!
không phải anh không sợ, anh và ôn Noãn đã tách nhau được một thời gian dài…
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên tối tăm mù mịt.
Sau khi Ôn Noãn đi vào toilet, anh quyết đoán đứng dậy: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trương, tòi xin phép vàotoilet!”
ôn Noãn chậm rãi rửa tay.
Thật ra cô không muốn quay lại tiếp tục ăn cơm cho lăm, áp lực quá lớn.
Hoăc Minh xuất hiện ở sau lưng cô không một tiếng động, nhẹ nhàng tựa vào vách tường, lắng lặng nhìn chãm chú vào cò.
Đêm nay cô rất xinh đẹp.
Áo sơ mi màu trắng, chân váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, đôi cẳng chân tinh tế thẳng tằp.
ở bên ngoài lại khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trăng gạo.
Ngay từ (Tâu ôn Noãn sinh ra đã phù hợp với gu thấm mỹ của anh, ba năm tròi qua, cò còn hấp dần anh hơn cả trước kia.
Hoắc Minh quan sát kỹ càng một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới lười nhác mở miệng: “Tới đây xem mắt hả? Nói chuyện thế nào rồi?”
Rõ ràng ôn Noãn ngẩn ra.
Cò không thế ngờ được lại gặp Hoắc Minh ở chồ này.
Ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau qua tấm gương, ở giữa hai người có một chút loại cảm giác khó mà miêu tả được.
Một hồi lâu sau, ôn Noãn đóng vòi nước lại.
Cô nói một cách chậm rãi: “Cũng không tệ lắm! Người kia khá tốt!”
Hoắc Minh châm một điếu thuốc lá, hút từ từ, nghe xong thì cười nhạo: “Nhìn còn nhỏ tuối hơn cả em! Như thế nào, bây giờ lại thích cây cỏ non hả? Chu Mộ Ngôn không phù hợp với gu thấm mỹ của em sao?”
Cả người anh chua lè, vừa đâm vừa chọc.
ón Noãn nhẹ giọng hỏi lại: “Tỏi thích cái gì thì có liên quan tới anh sao?”
Hoắc Minh tàn nhẫn hút mạnh điếu thuốc.
Từ trước tới nay hình ảnh anh hút thuốc vẩn luõn hấp dẩn cò, đặc biệt là khi hai má anh hãm sâu, bây giờ lại càng có vẻ trưởng thành hơn nhiều nên càng thu hút phụ nữ hơn… ôn Noãn liếc mắt nhìn thêm một cái.
Hoắc Minh cười như không cười: “Ngại quá, anh quên mất chúng ta đã ly hòn!”
Ôn Noãn định đi vòng qua anh.
Anh lại bẩt được cánh tay của cò, nhẹ nhàng kéo một cái, ấn cò vào vách tường.
Cơ thế mềm mại ấm áp của cò k’ê sát người anh.
Dường như trong nháy mắt dó, ôn Noãn lặp tức cảm giác được thân thế anh trở nên kỳ lạ, cò vừa thẹn lại vừa giận: “Hoắc Minh, anh cũng nói chúng ta đã ly hỏn… Bây giờ anh đang làm cái gì?”
Hoắc Minh vây lấy cò, cò không có cách nào tránh thoát.
Anh cúi đầu, dựa trán vào trán cò, sống mũi cao thắng nhẹ nhàng cọ lên mũi cò, hành động như vậy ít nhiều cũng mang vài cảm giác khác khiến hò hấp của ón Noãn cũng trở nên dồn dập…
Cò quay mặt tránh đi chồ khác: “Hoắc Minh, anh buông tôi ra!”
Ánh mắt anh lại trở nén nặng nề: “Mấy năm nay có từng có người đàn ông khác không?”
Mặt ón Noãn đỏ bừng.
Đây vẩn là nơi công cộng, anh thật sự không biết xấu hố!
Hoắc Minh thấy dáng vé cúa cô thì đã đoán được, anh đưa một bàn tay năm lấy eo nhỏ của cõ không ngừng di chuyển lên xuống, trong miệng nói lời không sạch sẽ: “Còn nhớ rõ lần cuối chúng ta làm không? Em bị anh làm khóc rất nhiều rân!”
Ôn Noãn không thể chịu được nữa!
Cõ cho anh một bạt tai: “Sở khanh!”
Hoắc Minh không để ý đến việc bị cô đánh cho lăm.
Anh sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, cười như không cười, trong lời nói còn có ý châm biếm: “Đã nói từ trước rồi, em sẽ quay lại với anh… ôn Noãn, em đánh anh chứng tỏ trong lòng em đã rất rõ ràng, anh sẽ chiều ý em!”
Ôn Noãn trở nên lạnh lùng.
Cô biết anh muốn gương vỡ lại lành, Hoắc Minh quá thòng minh, anh biết nếu anh chỉ tặng hoa mời cơm giống như ngày thường, khắng định cò sẽ khòng đế ý tới anh nẽn anh dứt khoát trực tiếp quấy fây cô luôn.
Nói được thẳng ra là dùng chính anh đế quyến rũ cò
Phụ nữ cũng có dục vọng mà Hoắc Minh lại là người hiếu rõ về thân thế của cỏ nhất, lại là người đàn òng đã làm cùng cò vò số lần… Thế nhưng ôn Noãn không muốn! Cò không thể nào xảy ra quan hệ với anh được!
Cô nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, nói lại lần nữa, chúng ta không thế!”
Nói xong cỏ thừa dịp anh ngấn người, đấy ra anh.
Hoăc Minh đuổi theo dây dưa với cò…
Đang muốn đuổi tới, giọng nói của Lục Khiêm vang lên: “ôi trời, đang làm cái gì thế!”
Không khí trở nên vi diệu…
Lục Khiêm đánh giá Hoằc Minh từ trên xuống dưới một phen, trong lòng cười lạnh.
Ôn Noãn cảm thấy không được thoải mái, cúi đau: “Cậu, con đi ra ngoài trước!”
Lục Khiêm cười: “ừm, đúng lúc đi ra chào hỏi dì Hạ một tiếng, vừa rồi Hạ Du hỏi số điện thoại của con, cậu thấy thằng bé cũng có thành ý nên cho rồi!… Khỏng vui sao? Con gái có nhiều lựa chọn không có gì là không tốt cả!”
ôn Noãn khó mà nói thêm cái gì.
ớ trước mặt Hoắc Minh, cò càng không thế nói lời tử chối vì tròng có vẻ như cò tử chối vì anh.
Lục Khiêm đưa ôn Noãn rời đi.
Sau khi tạm biệt mẹ con nhà họ Hạ, Lục Khiêm gọi ôn Noãn lên xe của ông ấy, ông ấy đưa cò trở về.
Sau khi ngồi lên xe, ôn Noãn đang định từ chối.
Lục Khiêm nói: “Hạ Du tửng gặp con mấy lần, rất thích con, điều kiện cũng khá tốt… Còn kết quả ra sao, cậu tòn trọng quyết định của con!”