Hoắc tổng truy thê - Chương 227 Một mình cô đơn lắm, xin hãy ờ bẽn em
Chương 227: Một mình cô đơn lắm, xin hãy ờ bẽn em!
Ôn Noãn bặt cười phủ nhận: “Không đâu!”
Cò do dự kể lại chuyện của Tây Tây, sau đó nói nhỏ: “Bạch Vi, tớ biết là không nên, nhưng tớ thấy thương cho đứa bé kia! Trông rất giống, ngay cả tên cũng là Tày Tây.”
Bạch Vi cũng cảm thấy khó tin.
Trên đời này có sự trùng hợp như vậy sao?
Đứa bé từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn không có mẹ…
Bạch Vi cảm thấy không đáng tin, cỏ ấy nghiêm giọng nói: “Chắc do cậu quá nhớ Tiểu Hoắc Tây! ôn Noãn, thử lại đi, có lẽ trên đời này sẽ có thích hợp với cậu!”
ón Noãn đã độc thân ba năm.
Bạch Vi vừa áy náy vừa lo lẳng.
Nhưng ôn Noãn lại không vội, cô định nói gì đó thì điện thoại reo…
Là số điện thoại tối qua, nhưng Tày Tây là người gọi đến, giọng nói cõ bé ngọt ngào: “Cô giáo Ôn, con rất nhớ cỏ!”
Vẻ mặt Ôn Noãn lặp tức dịu dàng: “Cô giáo cũng nhớ con!”
Tiếu Hoẳc Tây liên tục làm nũng: “Con muốn gặp cò!”
Ôn Noãn do dự.
Gặp học sinh vào ngoài giờ học là vi phạm nội quy, cò kiềm chế rất lâu mới miễn cưỡng tử chối: “Thứ Sáu chúng ta gặp mặt nhé?”
Tiếu Hoắc Tây trông rất thất vọng.
Cò bé không khóc mà nhõng nhẽo: “Bố không có ở nhà! Một mình cò đơn lắm, cõ giáo Ôn ở cạnh con đi!”
Ôn Noãn lập tức mềm lòng.
Bạch Vi bên cạnh cũng nghe thấy, trong lòng khó chịu!
Ai có thể chịu được nhỏ xấu xa này chứ?
Quả nhiên, ôn Noãn đã hỏi cò bé ở đâu.
Tiểu Hoắc Tây cười vui vẻ: “Cô giáo ôn nhìn ra ngoài đi ạ!”
Ôn Noãn kinh ngạc.
Cò cầm điện thoại nhìn ra ngoài quán cà phê, thấy một chiếc Lincoln đang đậu trước quán, cửa sau mở ra.
Tây Tây mặc chiếc váy hoa ngồi trong xe và ngoan ngoãn nhìn cõ.
Ôn Noãn đứng phắt dậy: “Bạch Vi, tớ đi trước!”
Bạch Vi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nhìn thế nào cũng giống chiêu trò, nhưng Ôn Noãn lại hoàn toàn dính bầy.
Ôn Noãn lên xe.
Không biết vì sao, cô cảm thấy trên xe có một hơi thở nam tính rất quen thuộc, thoang thoảng mùi thuốc lá và một chút mùi thòng.
Trong lúc cò cau mày, Tiếu Hoắc Tây đã tự động ngồi vào lòng cò.
Tài xế ở phía trước cũng mỉm cười: “Cô giáo Ôn, cô chủ nhỏ muốn ăn suất trẻ em, tòi đưa cò đến đó!”
Ôn Noãn cảm ơn luôn.
Khi cò cúi đầu, vật nhỏ đã ôm lấy cò, sợ có chạy mất.
Đáy lòng ôn Noãn mềm nhũn.
Đứa trê này chắc hắn thiếu vắng tình câm gia đình trong quá trình trưởng thành.
Nhớ lại người bán trứng luộc nước trà, cò càng câm thấy không đáng tin, chắc chắn anh ta ra ngoài chơi gái và bỏ con ở nhà không thèm chăm sóc.
Xe Lincoln dừng lại.
Tiểu Hoắc Tây kéo ôn Noãn xuống xe, nóng lòng bước vào quán gà rán.
õn Noãn cảm thấy trẻ con ãn nhiều không tốt, sau khi ngồi xuống, cỏ cấn thận chọn những món có ít nội tiết tố hơn, lòng mày lúc nheo mắt lại rất dịu dàng…
Tiểu Hoắc Tây ôm cái đầu nhỏ, nhìn cõ với vẻ mặt thỏa mãn.
Mẹ thật đẹp!
Sau khi ăn gà rán, ôn Noãn cũng chăm sóc cò bé rất cẩn thận, Tiếu Hoắc Tây nghĩ thầm: Đây chính là cảm giác có mẹ!
Cò bé cảm thấy tiến độ quá chậm.
Ngày nào cũng gọi là cò giáo ôn, khi nào mẹ mới có thể ngủ cùng cô bé? Và ngủ cùng với bố đây?
Tiểu Hoắc Tây nắm chặt tay.
Đòi mắt to lập tức rưng rưng nước mắt.
Cõ bé kéo tay áo ôn Noãn, vỏ cùng đáng thương: “Có giáo ôn, cò có thế làm mẹ của con được không?”
Ôn Noãn sững sờ.
Tiếu Hoắc Tây rời khỏi ghế và chạy đến ôm cò, giọng nói cò bé chứa đay tủi thân: “Bố bận lằm, lại có rất nhiều dì quấy rầy muốn yêu đương với bố! Tại bố quá đẹp nên nhiều người muốn làm mẹ con lắm, cõ giáo ôn có muốn làm mẹ con không?”
Ôn Noãn xác định bố của Tây Tây rất ăn chơi!
Cò cực kỳ đau lòng, xoa đau cò bé: “Vậy thì con cũng không được tự tìm mẹ!”
Tiếu Hoắc Tây nhào vào lòng cò và nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nhưng bố con nói nếu con thích thì cò có thế làm mẹ con!… Có giáo ôn, tuần sau họp phụ huynh, cô có thể làm mẹ con một Tân thôi được không?”
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là vậy, cô đã… Nghĩ nhiều rồi!
Cò suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này còn phải được người lớn chấp nhận, dù sao Tây Tây cũng là con gái anh ta.
Cò nhẹ nhàng nói: “Cò sẽ nói với bố con nhe.”
Tiếu Hoắc Tây biếu diễn xong thì vui vẻ ăn gà rán. Ăn xong, cò bé muốn đến nhà ôn Noãn, nhưng làm nũng hồi lâu cũng không được.
Trên thực tế, tình huống hiện giờ đã vượt quá giới hạn của ôn Noãn.
Mặc dù cò là giáo viên của Tây Tây, nhưng v‘ê bân chất cò vần là một người xa lạ, còn bố của Tày Tây lại vò tâm đến mức đế con gái mình thân thiết với một người lạ mà không lo lằng đứa bé bị tốn thương.
Cò quyết định sẽ nói chuyện với anh ta.
Tám giờ tối, ón Noãn đưa đứa bé về.
Khi về đến nhà, cô gọi điện và nhờ Tây Tây đưa điện thoại cho bố cõ bé.
Tiếu Hoắc Tây nằm liệt trên chiếc giường hồng nhạt, bụng nhỏ căng tròn vo vò cùng thỏa mãn, cỏ bé nghe điện thoại rồi đưa cho Hoằc Minh, cười nói: “Cỏ giáo ôn của con muốn nói chuyện với bố.”
Làm sao Hoắc Minh có thế nhặn được?
Nếu hiện giờ danh tính bị bại lộ, rất có thể Ôn Noãn sẽ bỏ đi, sau đó kiện anh ta để giành quyền nuôi con.
Anh cần một ít thời gian giảm xóc.
Đế cò không nỡ rời khỏi Hoắc Tây, đế hai người dành nhiều thời gian vun đẵp mối quan hệ.
Anh cúp máy và cầm điện thoại về phòng ngủ, nhẩn Zalo cho ôn Noãn giải thích rằng anh đang họp video.
Ôn Noãn nghiêm túc nói tình huống của đứa bé cho anh, cuối cùng khéo léo nói rằng với tư cách của người cha, anh nên dành ít thời gian hẹn hò và dành nhiều thời gian hơn cho con mình.
Hoẩc Minh nói chuyện với cò rất thân thiện.
Cái giọng điệu đó khiến ôn Noãn có ảo giác! Họ là vợ chồng với nhau!
Nhưng anh nghiêm túc chưa được bao lâu thì lại sa vào thói quen cũ, anh trực tiếp hẹn: “Cò giáo Ôn, tôi rất muốn gặp cô!”
Giọng điệu rất mập mờ.
Ôn Noãn tỉnh táo lại.
Anh phụ huynh này cứ trêu đùa cò.
Đối với anh, mọi lời nói nghiêm túc hay không đều chỉ là phương tiện để tán tỉnh phụ nữ.
Ôn Noãn rất tức giận!
Cò kìm nén hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không khỏi nhắn lại.
[Bố Tây Tây, tòi không biết anh nói với mọi phụ nữ như này khòng, nhưng làm vậy không tốt cho sự phát triền của trê nhỏ!]
Hoắc Minh nhìn tin nhắn đó, anh cười nhạt.
Hình như tức giận rồi!
Anh dỗ dành cò: [Cò giáo ôn, tòi xin lỗi! ]
Ôn Noãn không trả lời, rõ ràng là tức điên.
Hoắc Minh đã lâu không có câm giác như vậy, đành vụng về gửi một tin nhằn khác: [Đừng tức giận nhé?]
Đương nhiên ôn Noãn không nhắn lại.
Hoắc Minh nhìn lại tin nhằn của họ, máu nóng toàn thân, đã rất lâu rồi.
Anh rất nhớ cò, và rất muốn cò.
Ba nàm, anh bận rộn chăm sóc Tiểu Hoắc Tây và sự nghiệp của anh.
Ba năm, không một người phụ nào bên cạnh, ngay cả nhu cầu giải quyết sinh lý cũng cực kỳ hiếm.
Lúc này mới chỉ nhìn tin nhẩn của ôn Noãn thòi mà anh đã có phần nôn nóng!
Hoắc Minh không thể tự chủ được.
Anh khẽ hất cằm, đôi mằt hẹp dài nheo lại, trong đầu toàn là hình ảnh anh và ôn Noãn quấn lấy nhau điên cuồng. Lúc anh bị kích thích nhất, yết hầu không khỏi lên xuống và phát ra qionq khàn khàn khó đè nén…