Hoắc tổng truy thê - Chương 223 Nếu Hoắc Tây còn ờ đây, em có quay lại với anh không
- Trang Chủ
- Hoắc tổng truy thê
- Chương 223 Nếu Hoắc Tây còn ờ đây, em có quay lại với anh không
Chương 223: Nếu Hoắc Tây còn ờ đây, em có quay lại với anh không?
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
Thái độ bất thường của ôn Noãn là cô không tránh anh.
Cò ôm anh thật lâu.
Đợi đến lúc giữa trưa, cuối cùng cõ cũng nói: “Hoắc Minh, khi nào thì chúng ta ly hòn?”
Cơ thế Hoẩc Minh hơi cứng lại.
Anh đã đoán trước được răng hòm nay cò sẽ nói đến chuyện này, thế nhưng anh không muốn buông tay dễ dàng. Anh hy vọng nếu mình kéo dài một chút, có lẽ vẩn còn thời gian đế cứu vãn cuộc hòn nhân tan vỡ thành mảnh nhỏ này.
Anh im lặng một lúc lâu, khàn giọng nói: “Từ từ!”
Ôn Noãn tránh né anh.
Cõ quay người nhìn thẳng vào anh, trong lòng cỏ anh đã bị kết án tử hình, cò nhất định phải ly hôn với anh.
“Cần gì phải vậy!”
Cò khàn giọng mở miệng: “Kết thúc cuộc hòn nhân này càng sớm càng tốt, chúng ta đều phải bắt đau một cuộc hành trình mới, cuộc hòn nhân này vốn tồn tại vì Hoắc Tây, bây giờ con bé không ở bên chúng ta nữa…”
Hoắc Minh ngắt lời cò.
Ánh mắt của anh nhìn cô thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng mà hèn mọn đến cực điếm hỏi cõ: “Nếu như Hoắc Tây vẫn còn ở đây, em sẽ quay lại với anh phải không?”
Anh hỏi rất thành thạo.
Anh cũng không hỏi, nếu Hoẩc Tây vần còn ờ đây thì em có thể không ly hòn với anh phải không.
Anh hỏi, em có thể ở quay lại với anh
không?
Ôn Noãn không nghe thấy.
Cõ nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc giữa chúng ta đã không còn nếu như từ lâu rồi!”
Hoắc Minh lại tiến lên lần nữa, từ từ ôm lấy cò, trước khi cỏ tránh né anh lấm bấm: “Anh sẽ ký tên! ôn Noãn… Đế anh óm một lúc thôi!”
Anh cứ lặng lẽ õm cò.
Lúc này Hoắc Minh không biết anh sẽ phải cách xa cô bao lâu, có thể là hai nãm, có thể là ba năm… Hay có thế là cả đời!
Nhưng bất kể là bao lâu đi chàng nữa, anh tự nói với mình.
Có lẽ anh nén đế cho cỏ được tự do!
Anh nhìn cỏ thật sâu: “Đi, chúng ta đĩ đến căn hộ chúng ta ãn một bữa đi! Anh đã nhờ thư ký Trương chút nữa sẽ đem đơn ly hòn đến đây!”
Cuối cùng ôn Noãn cũng rời xa anh.
Cò khẽ mỉm cười: “Không cần!”
Hoắc Minh nẳm lấy tay cô: Ăn một bữa đi! Anh sẽ ký tén ngay lập tức!”
Ánh mắt của anh nhìn cô rất nóng bỏng, rất kiên trì.
Cuối cùng, ôn Noãn vần đồng ý.
Cò ngồi vào xe của anh, anh gọi điện cho thư ký Trương dặn dò vài câu, rõ ràng đối phương đã biết từ trước, nhanh chóng thực hiện theo yêu cầu của anh!
Nửa giờ sau, anh lái xe chạy về phía căn hộ kia.
Mọi thứ vần như trước!
Rèm cửa kiểu rococo, đàn dương cầm, bình hoa màu xanh da trời, đều giống như trong trí nhớ, thậm chí Tiếu Bạch bị thương cũng được đưa từ bệnh viện thú cưng về, lúc này nó đang uế oải nằm trên chiếu phơi nắng.
ôn Noãn đi vào, nó lập tức chạy đến.
Gâu gâu một lúc lâu!
Ôn Noãn giơtay ra, nhẹ nhàng xoa đau con chó.
Hoắc Minh nhìn bàn tay gầy gò kia, nhỏ giọng nói: “Nếu em thích thì có thể đem đi!”
Ôn Noãn khẽ gật đau.
Vì là bữa cơm chia tay của bọn họ, cô cũng không muốn mặc đồ bệnh viện đế ăn cơm với anh, cò đến phòng thay đồ chọn một cái váy, còn trang điếm!
Lúc ăn cơm, họ đều im lặng.
Bởi vì ngoài những món ăn đẹp mât trên bàn ăn, còn có hai tờ đơn ly hòn được đặt ngay ngắn ở đó.
Hoắc Minh để chúng sang một bên, nói nhỏ: “Cơm nước xong xuôi rồi xem.”
Anh dịu dàng gắp thức ãn cho cô, muốn cò ăn nhiều hơn một chút.
ỏn Noãn ăn một chút, sau đó cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta ký tên đi!”
Những ngón tay cầm đũa của anh hơi cứng lại.
Một lúc sau, anh nói: “Anh vẩn chưa ăn no!”
ỏn Noãn kiên nhẫn chờ anh, trên người cò gần như không có một chút dáng vé điên cuồng nào, đúng vậy, cho dù có đau buồn thế nào thì con người cũng vẫn phái quay về hiện thực, còn phải dũng cảm đi tiếp.
Bây giờ, ôn Noãn đã tìm được dũng khí cho mình.
Cò muốn một mình bước tiếp…
Điều kiện mà Hoắc Minh đưa ra cho cô rất hậu hĩnh, bất động sản, quỹ cổ phiếu, còn có các tiền mặt tổng cộng hơn 2 tỷ.
ôn Noãn không thể ký được.
Anh diu dàng mà bình tĩnh nói: “Nhận đi! Sau này em đừng vì cõng việc mà liều mạng uống rượu nữa…”
Mắt Ôn Noãn hơi ướt.
Trước mặt Hoắc Minh hơi mơ hồ, anh dửng lại một chút mới tùy ý hỏi: “Em có dự định gì không?”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cò sửng sốt một lúc rồi rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Đúng vậy, đã ly hòn rồi còn hỏi dự định của cô, cỏ tất nhiên sẽ không nói gì.
Mọi thứ đã kết thúc.
ỏn Noãn đứng dậy, cô gọi Tiếu Bạch đến, đeo dây thừng cho nó, lúc cò rời đi còn nhỏ giọng nói: “Em đi đây!”
Hoắc Minh vẩn ngồi trước bàn ăn.
Anh rất muốn tiến cõ đi, nhưng anh sợ bản thân không nỡ buông tay.
Anh nhìn thắng vào dáng vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh của cò, tự nhủ như vậy sẽ tốt cho cá hai, cuối cùng, anh quay mặt đi, giọng nói khàn khàn: “Xe của cậu em ở dưới tầng!”
Ôn Noãn rũ mằt xuống, ừm một tiếng.
Kết thúc…
Lúc tay cỏ cầm vào nằm cửa, Hoắc Minh đột nhiên nói: “ôn Noãn, cho dù em có tin hay không tin, anh yêu em!”
Ôn Noãn hơi cứng lại.
Đầu ngón tay của cô chạm vào tay nằm cửa kim loại, cô cắn răng mở ra.
Ánh mặt trời tươi sáng ở bẽn ngoài.
Xe của Lục Khiêm đậu ở bên dưới, ông ấy tự mình đến đón cô.
Ngồi vào trong xe, cò vẫn luôn không nói gì, quay đau nhìn ra ngoài cửa xe…
Lục Khiêm mỉm cười: “Thế nào, con không nỡ rời xa tên khốn kia sao?”
• ••
“Không có!”
Ánh mẩt Lục Khiêm sâu thắm: “Đúng rồi, hõm nay tên khốn kia đã rời khỏi tòa án, mãi mãi rời khỏi giới luật sư!”
Ôn Noãn rõ ràng có hơi giật mình.
Lục Khiêm mỉm cười: “Nếu như không đế ý thì cứ đi về phía trước!”
Cảm xúc của ôn Noãn chập chùng.
Hoắc Minh, anh muốn làm gì?
Vào ngày chúng ta ly hòn, anh rời khỏi giới luật sư, sẽ không bao giờ trờ thành luật sư nữa, anh muốn nói gì?
Ôn Noãn quyết định không muốn.
Khi chúng ta chia tay, không nên quan tâm đến nhau nữa.
Ôn Noãn rời đi, Hoắc Minh ngồi một mình trong căn hộ.
Xung quanh đều trống rỗng.
Anh vô cùng im lặng.
Anh biết Ôn Noãn chuẩn bj ra nước ngoài, Lục Khiêm đã giúp cò làm hộ chiếu đi Thụy Sĩ, đi ba năm.
Một lần đi rất nhiều năm.
Cảnh tượng khi cõ về sẽ như thế nào, bên cạnh cò còn có người nào khác hay không?
Hoẩc Minh không biết.
Anh chỉ biết là, anh dùng chứng nhận ly hòn đế đối lấy một cơ hội ở tương lai, cho dù anh có yêu điên cuồng, cho dù có khó chịu hơn nữa, anh cũng phải nhìn cò rời đi, để cô được tự do.
Anh ngồi trước cây đàn dương câm morning dew và chơi bài ‘Moonlight’ của ai đó.
Anh chơi rất lâu, không biết mỏi mệt!
Lúc chạng vạng tối, anh nhận được một cuộc điện thoại: “Anh Hoắc, con gái anh đã mở mắt rồi, tôi nghĩ tòi nên báo tin này cho anh biết đau tiên! Có lẽ anh sẽ nhớ con bé, trao đổi với cô bé!”
Hoắc Minh cầm điện thoại.
Yết hầu của anh không ngừng di động, cuối cùng anh cũng kiềm chế được tâm trạng của mình: “Tỏi sẽ đến ngay lập tức!”
Nửa giờ sau, chiếc Maybach màu đen đậu ở trước tòa cao ốc nhà thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm này là do một tiến sĩ người Mỹ xây dựng đế phá được gen sinh vật của nhân loại, nửa tháng trước Tiểu Hoắc Tây được đưa tới đây, đương nhiên giá trị chữa trị rất
đắt đỏ…
Được tính bằng giây!
Hoẩc Minh vừa đẩy cửa kính ra, một người nước ngoài tóc vàng đưa cho anh một chiếc tàu vũ trụ nhỏ.
“Cô bé rất may mắn!”
“Tỷ lệ sống sót bây giờ là 50%, chỉ là anh Hoắc… Đứa trẻ này rất khó nuôi, bởi vì phương pháp tri liệu của chúng tòi không biết trong quá trình phát triển của cô bé sẽ phát sinh chuyện gì! Tóm lại… Trước khi tròn hai tuổi cỏ bé phải ở lại phòng thí nghiệm của chúng tôi đế quan sát và theo dõi.”
Hoẩc Minh òm cái tàu vũ trụ nhỏ kia.
Bên trong, có một thứ nhỏ.
Cô bé trắng hơn trước, trên đỉnh đau có lõng tơ nhỏ màu trà, đôi mắt rất đẹp và sáng ngời, đuôi lõng mày có một chút gân xanh được di truyền từ mẹ.
Tiếu Hoắc Tây nhìn chằm chằm vào những người phía trẽn.
Cò bé đột nhiên mỉm cười, đế lộ ra cái rảnh thỏ đáng yêu.
Lúc này nội tâm đang nôn nóng của Hoăc Minh được xoa dịu, anh hòn lên vật nhỏ kia qua tàu vũ trụ.
Hoâc Tâv. bố là… Bố của con!”