Hoắc tổng truy thê - Chương 219 Bệnh tình Tiểu Hoắc Tây đã nguy kịch
Chương 219: Bệnh tình Tiểu Hoắc Tây đã nguy kịch
Bệnh tình của Tiểu Hoắc Tây trở nên nguy kịch.
Chuyên gia sơ sinh ở bệnh viện đang dùng toàn lực để cứu giúp đứa bé.
Tất cả mọi người chờ trước cửa phòng cấp cứu, ngay cả dì Nguyền cũng ngồi xe lãn tới đây, bà nắm lấy tay ôn Noãn, muốn cho cõ một chút hơi ấm.
Ôn Noãn vần cứ đứng đấy.
Cô đã rất suy yếu rồi thê’ nhưng cò không muốn ngồi xuống, cô nhìn chăm chú vào tấm cửa sắt dài nặng kia.
Đôi mắt không dám chớp, sợ bỏ lỡ mọi khoảnh khắc.
Tiếu Hoắc Tây của cò đang ở bén trong, đang cố gắng ngoan cường đế tiếp tục sống sót…
Bác sĩ nói có thể chống đỡ được tới hiện tại đã là một kỳ tích.
Bác sĩ nói thật ra có thể từ bỏ!
Bác sĩ nói đứa bé cũng rất đau khổ!
Thế nhưng mổi ngày Tiểu Hoắc Tây của cõ vẫn nỗ lực hô hấp, vẫn còn lưu luyến thế giới này, con bé vần cần người mẹ là cò, con bé không nỡ rời đi…
Ôn Noãn làm mẹ rồi mới thấu hiếu được nỗi đau này.
Rõ ràng trên người không đau đớn nhưng lại khó chịu gấp trãm lần so với đau đớn ở trên cơ thế mình.
Hoắc Minh chạy tới.
Hoăc Chấn Đóng liếc nhìn con trai một cái, không còn tiếp tục trách móc, ỏng biết trong lòng con trai cũng không thoái mái.
Có ai mà không yêu thương Tiếu Hoầc Tây chú?
Bà Hoắc và Hoắc Minh Châu đã lệ rơi đầy mặt từ lâu nhưng vẫn cố gằng đè nén không dám khóc thành tiếc, bà Hoắc nhẹ giọng nói với con trai: “Minh, con nói On Noãn ngồi xuống đi, con bé mới sinh con được mười ngày!”
Bà Hoắc cực kỳ khó chịu.
Bà cũng là phụ nữ, bà biết rõ một người phụ nữ sau khi sinh con sẽ yếu ớt như thế nào, đừng nói tới trên người ón Noãn còn có vết thương lớn nhỏ.
Hoắc Minh cầm ghê’ dựa tới cho ôn Noãn nhưng cò không chịu ngồi, cuối cùng anh chỉ có thế đế cô dựa vào người mình, cò giãy giụa vài cái rồi không cử động nữa…
Suốt 4 tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu mới mở ra.
Bác sĩ bước ra với vẻ hơi mệt mỏi, nói: “Đã cứu lại được nhưng tình hình vần không quá lạc quan, cho nén tòi báo cho mọi người biết trước để dự phòng!”
Ý này tất cả mọi người đều hiếu.
Ý này là lần này có thế cứu lại, lần sau chưa chắc đã có thể.
Ý này là có thể từ bỏ!
Không có ai nhắc đến chuyện từ bỏ.
Bởi vì đây là đứa con mà ón Noãn dùng sinh mệnh đế đổi lấy, hơn nữa không có ai nỡ lòng nói câu từ bỏ.
Nhưng vì đề phòng phải nuối tiếc.
Nhà họ Hoắc vẫn dùng chút quan hệ sắp xếp một phòng bệnh ở bén cạnh phòng giữ ấm, phá lệ đế Ôn Noãn có thế nhìn thấy con gái bất cứ lúc này, đây là một sự an ủi nhưng đồng thời cũng là một sự tra tấn.
Ôn Noãn canh con bất kế ngày đêm, không ngủ không nghỉ.
Hoắc Minh bố của đứa trẻ, anh cũng được
cho phép ở trong phòng bệnh này.
Nhiều ngày tròi qua, đây là lần đầu tiên anh có thể tới gần ôn Noãn như vậy. Cô vần không thèm đế ý tới anh, thường xuyên ngồi ở chỗ đó, nhìn Tiếu Hoắc Tây cách một tấm kính thủy tinh.
Ngồi nửa ngày.
Hoầc Minh nhìn mà đau lòng.
Anh rót cho cò một ly nước sôi, đặt ở trong tầm tay cõ: “ôn Noãn, nhìn con trong chốc lát nữa rồi nên nghỉ ngơi thòi em. Bé con cũng cần nghỉ ngơi.”
Ôn Noãn rất khó chịu với anh, anh vừa tới gần cô sẽ chặn lại theo bân nãng.
Nước sôi đang đế nguội vần còn nóng bỏng, đổ toàn bộ lẻn cánh tay của anh.
Một mảng da đỏ lên trong nháy mằt.
Thật ra rất đau nhưng Hoầc Minh lại như không cảm giác được, anh dịu dàng nói: “Anh đi xử lý vết thương! Anh nghỉ ngơi trước đi.”
Ánh mắt của ôn Noãn dừng trên cánh tay anh.
Cò không nói gì, nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Hoắc Minh bị ánh mắt lạnh lùng của cõ đâm vào, bây giờ đã không tìm được bất kỳ sự dịu dàng nào dành cho anh ởtrong mẳt ôn Noãn, cò nhìn anh như đang nhìn một người xa lạ.
Nếu không phải vì Tiểu Hoắc Tây, cô sẽ không ở chung một phòng với anh.
Hoắc Minh rời đi trong sự hốt hoảng.
Anh yên lặng xử lý xong miệng vết thương, quay trở lại phòng bệnh.
Tóm lại anh không thể chịu đựng được sự lạnh lùng đó, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ sau lưng, giọng nói nghẹn ngào: “ôn Noãn, em đánh anh, mắng anh cũng được nhưng em đừng lạnh lùng
với anh như vậy!”
Ôn Noãn không tránh ra.
Bởi vì cô không có sức …
Cò biết anh vẫn muốn níu kéo tình cảm của bọn họ thế nhưng trong lòng cò, tình cảm của bọn họ đã chết từ lâu.
õn Noãn nhẹ nhàng quay đầu lại.
Trong đòi măt cò đã mất đi ánh sáng, hoàn toàn khòng còn lại gì.
“Lúc tôi nói với anh, anh không đế trong lòng.”
“Bây giờ… Không cần nữa!”
“Nếu anh không bay ra nước ngoài có lẽ cũng không thay đổi được gì, tòi vẩn sẽ bị thương, con vẩn cứ nằm trong phòng quan sát nhưng Hoắc Minh à… Không có một người phụ nữ nào có thế chịu đựng được việc chồng mình vì vụ kiện ly hòn của mối tình đau, bỏ mặc chính mình! Hoắc Minh, anh vĩnh viển không thể tưởng tượng được trong một giờ đó tôi đã phải chịu đựng như thế nào.”
Ôn Noãn đỏ măt: “Lúc tòi gọi điện thoại, hắn là anh vần chưa cất cánh, nếu lúc đó anh có thế trở về gấp chờ đứa nhỏ này sinh ra, chúng ta cũng sẽ không đi đến bước này!”
ít nhất… ít nhất Tiểu Hoẳc Tây cũng được sinh ra trong tình yêu.
Mà không phải sinh ra trong tình huống khó xử như vậy!
Cò làm sao có thế tha thứ cho anh?
Cò… không thế nào tha thứ!
Ôn Noãn nói xong lại xoay người, lắng lặng nhìn Tiếu Hoắc Tây.
Đứa trẻ nho nhỏ, nhăn dúm kia vẫn nhằm chặt đòi mẳt…
Có phải con bé đang rất đau đớn, đúng không?
Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: “ôn Noãn, anh xin lỗi!”
Anh cũng chỉ có thể nói xin lồi!
• ••
Tình hình của Tiểu Hoắc Tây quả thật không ốn!
Cuối cùng bác sĩ vần tìm tới Hoắc Minh, nói riêng cho anh biết tin tức này:” Ngài Hoắc … Xác suất tồn tại của trẻ sơ sinh hiện tại không tới 5%! Chúng tói mời ngài lại đây là muốn hỏi xem quyết định của ngài.”
5%…
Hoắc Minh mặt cắt không còn giọt máu.
Một lát sau, anh cắn chặt hàm răng: “Tôi và vợ tòi đều không muốn từ bỏ.”
Bác sĩ nhìn anh chăm chú, một lát sau mới mở miệng: “Tòi vần muốn nói với ngài Hoăc, tình hình của bà Hoâc cũng không ổn chút nào. Hiện tại cò ấy đang có chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, nếu cô ấy vẩn tiếp tục không ngủ không nghỉ chờ mong hy vọng như vậy… Kết quả có thể sẽ khiến hệ thần kinh của cò ấy bị tổn, tạo nên hậu quả không thể thay đổi!… Nói cách khác, có thể cả đời cô ấy sẽ bị bệnh trầm cảm quấn lấy!”
Hoắc Minh từ từ nẳm chặt tay.
Bác sĩ khó khăn mở miệng: “Chỉ trừ khi đưa cò ấy thoát khỏi hoàn cảnh này! Ngài Hoắc, ngài hiểu ý của tôi chứ?”
Hoăc Minh hiếu.
Một ngày Tiểu Hoắc Tây còn tồn tại đối với Ôn Noãn mà nói chính là một ngày bị tra tấn.
Đối với anh mà nói lựa chọn này không giác gì phải chọn người lớn hay chọn đứa bé.
Hoẩc Minh không muốn từ bỏ bất kỳ ai!
Anh muốn ôn Noãn, anh cũng muốn con gái của bọn họ tồn tại…
Anh lặng im một hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi muốn con của tôi tồn tại! Tôi cũng muốn vợ tòi được khỏe mạnh… Cho nên tòi yêu cầu tất cá mọi người phối hợp hết sức!”
Hoẩc Minh từ từ nói ra quyết định của mình, bác sĩ ngơ ngấn.
Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Hoẳc Minh tìm tới Lục Khiêm.
Lục Khiêm đang làm việc, cúi đầu nhíu chặt mặt.
Hoắc Minh đứng ở trước cửa gọi một tiếng: “Cậu!”
Lục Khiêm giương mắt nhìn anh, sau đó lại châm chọc mỉa mai: “Ai là cậu của cậu?”
Hoắc Minh đã quen.
Anh đi thẳng vào bên trong, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Lục Khiêm.
Lục khiêm cười lạnh: “Cái quỳ của luật sư Hoắc tôi không nhặn nổi! Như thế nào, lại làm chuyện gì mà cần phải quỳ xuống xin lỗi vậy?”
Hoắc Minh thuật lại lời bác sĩ nói cho õng ấy nghe.
Ban đầu Lục Khiêm đã lo lâng cho thân thế Ôn Noãn, nghe xong tâm trạng càng trở nên nặng nề.
Óng ấy hỏi Hoắc Minh: “Cặu định làm gì bây giờ? Chắng lẽ thật sự muốn tháo ống của con ruột của cậu sao, cậu có thể tàn nhẫn đến vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám làm như vậy, tòi sẽ giết chết cậu!”
Hoắc Minh bình tĩnh nói ra tính toán của mình.
Không khí lập tức đọng lại.
Tuy Lục Khiêm là người gặp qua nhiều sóng to gió lớn cũng bị lời nói của Hoắc Minh dọa sợ, ỏng ấy vừa hốt hoảng vừa giận giữ, lập tức cầm đồ dập về phía anh…
Là cái cái chặn giấy.
Vật cứng bằng đá, bén nhọn, đập lên trán Hoắc Minh.