Hoắc tổng truy thê - Chương 217 Tàn nhẫn hành hạ Kiều Cảnh Niên Gãy tay, thanh toán hết
- Trang Chủ
- Hoắc tổng truy thê
- Chương 217 Tàn nhẫn hành hạ Kiều Cảnh Niên Gãy tay, thanh toán hết
Chương 217: Tàn nhẫn hành hạ Kiều Cảnh Niên: Gãy tay, thanh toán hết!
Hoắc Minh muốn gặp ôn Noãn một lần cũng rất khó.
Lục Khiêm cho người trông coi.
Những người khác của nhà họ Hoắc có thế đi vào, chỉ có Hoắc Minh bị ngăn ở bên ngoài, anh liền đi cầu xin Lục Khiêm.
Một phòng khách nhỏ của bệnh viện.
Lục Khiêm ngồi ở bên trong làm việc, còng việc của õng ấy rất bận rộn, nhưng dù bận rộn đến mấy ông ấy vần chuyển cõng việc đến thành phố B. Với tình hình hiện tại của ỏn Noãn, ông ấy không thế để cò một mình.
Hoắc Minh đến cầu xin.
Ông ấy tát vài bạt tai, sau đó mặc kệ.
Hoắc Minh kiêu ngạo đến thế, cũng buông bỏ lòng tự tòn và kiêu ngạo, quỳ trước mặt Lục Khiêm, quỳ đến bốn năm tiếng.
Thời gian rất lâu, Lục Khiêm mới giương mắt nói chuyện với anh.
Giọng điệu của Lục Khiêm dịu đi một chút, nhưng vần lạnh nhạt: “Hoâc Minh, cậu cầu xin tòi cũng võ dụng! Trong lòng cậu biết rõ, cậu và Ôn Noãn đã đi đến ngõ cụt rồi, cho dù đứa bé này có thế… có thể hay không…”
Vành mât Lục Khiêm đỏ lên, ông ấy châm một điếu thuốc lá để bình tĩnh lại.
Ngay cả như vậy, ông ấy vẩn nghẹn ngào hồi làu mới nói tiếp: “Cho dù đứa bé thế nào đi nữa, hai người đều không thế như trước kia, bây giờ không, sau này càng không, không có một người phụ nữ nào rộng lượng như thế, trừ khi con bé là một kẻ ngu ngốc!”
Sao Hoắc Minh lại không biết chứ?
Ôn Noãn chia tay với anh, là do anh cầu xin rất nhiều lần mới có được cơ hội này.
Sự xuất hiện của Tiếu Hoằc Tây đã xoa diu mối quan hệ của họ.
Sáu bảy tháng qua, thái độ của ôn Noãn đối với anh, từ lạnh nhạt đến ôn hòa, rồi đến dịu dàng săn sóc, cuộc sống hòn nhân ngắn ngủi của anh và cỏ thực ra rất hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, trái tim Hoắc Minh đau nhói.
Điệu bộ anh thấp kém: “Con biết thưa cậu, bây giờ con chỉ mong có một cơ hội để chãm sóc cò ấy!”
Lục Khiêm cười mỉa: “Cậu có chắc là cậu không phải đến đế làm nó buồn nôn chứ?”
Hoắc Minh khó chịu đựng được.
Đúng lúc này, cấp dưới của Lục Khiém báo: “Õng Lục, có ông Kiều và cò Kiều đến phòng bệnh của cò câ, khãng khàng muốn gặp cô cá! Cô cá đã đong ý gặp bọn họ”
Lục Khiêm khép giấy tờ lại, bước nhanh ra ngoài.
Hoắc Minh đi theo.
Trong phòng bệnh, ôn Noãn im lặng đứng trước cửa số.
Từ sau khi sinh Tiếu Hoâc Tây, cò ít ngủ, cả ngày lẫn đêm đều đứng đấy.
Cò chờ bác sĩ đột nhiên đến nói với cô: “Đứa bé đã thoát khỏi nguy hiểm, có thể nuôi nấng bình thường.”
Biết rõ là hy vọng xa vời, nhưng cõ vần khát vọng đêm ngày.
Chỉ có hai ngày mà cò đã gầy đến khó coi..
Kiều Cảnh Niên dẩn Kiều An tới, thấy ôn Noãn gầy như vậy, trong lòng ỏng ấy áy náy: “Ôn Noãn, bô’ không phải cô’ ý, bô’ không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy! Kiều An cũng không ngờ đến, chúng ta đều hy vọng con sống tốt!”
Ôn Noãn cười khẽ.
Hy vọng cò sống tốt?
Từ khi Kiều Cảnh Niên xuất hiện, có lần nào õng ấy vì đứa con ruột này mà lo lắng đâu, nhưng ỏng ấy cứ luôn miệng nói cô là đứa con ruột duy nhất của ông ấy.
Ôn Noãn xoay người lại.
Cò gầy đi rất nhiều, vẩn xinh đẹp như cũ.
Nhưng trong mẳt cò không có ánh sáng, cô gái dịu dàng lúc trước, giờ đây ánh mắt lại trầm lặng như một đầm nước đọng.
ón Noãn thán nhiên nói: “Biết tôi nghĩ gì về hai người không?”
Thân thế Kiều Cảnh Niên chấn động.
Ôn Noãn khẽ nói: “Trước đây tôi ngưỡng mộ ông, nhưng thời gian tròi qua khiến tòi nhận ra ông chỉ là một người phàm mắt thịt, òng cũng có tình riêng! Dáng vẻ của ông giống như là mang theo một đống rác rưởi liều mạng chào hàng muốn đưa cho người khác!… Đương nhiên, đây là ý nghĩ đơn phương của tòi! Lúc tòi yêu Hoắc Minh, tôi cảm thấy Kiều An là rác rưởi, nhưng đến khi tòi không yêu anh ấy, tòi mới biết Kiều An không phải rác rưởi mà cô ta là một thực phấm rác, đối với chồng tỏi mà nói dù rất ghê tởm nhưng vẫn thấy ngon miệng.”
Nét mặt Kiều Cảnh Nién thay đổi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An đều vặn vẹo.
Lúc này Lục Khiêm và Hoắc Minh vừa vặn đi tới cửa…
Ánh mắt Ôn Noãn dừng trên người Hoắc Minh, cười khẽ: “Hoắc Minh, mang theo rác của anh cút đi! Tòi nhìn các người thói đã cảm thấy vò cùng ghê tởm!”
Lục Khiêm sờ mũi.
Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “ôn Noãn, đây không phải lỏi của Kiều An!”
Hoăc Minh lạnh lùng lèn tiếng: “Chú Kiều, hai người đi đi! Sau này đừng tới nữa!”
Kiều An không cam lòng: “Hoâc Minh… Em không tin trong lòng anh không có em! Nếu như không có em tại sao anh lại bỏ cô ta, đến
Anh Quốc kiện cáo giúp em?”
Kiều Cảnh Niên đánh cỏ ta một bạt tai.
Ông ấy đau xót nói: “Hoắc Minh là nể tình xưa nghĩa cũ, sao con có thế nghĩ vậy?”
Kiều An không bỏ cuộc.
Cò ta rục rịch, cò ta cảm thấy mình có thế thẳng Ôn Noãn, hõm nay cò ta tới lả muốn kích thích Ôn Noãn.
Nhưng ỏn Noãn không thèm đế ý.
Cò quầng ra một tấm thẻ ngân hàng, cười khấy: “Giả tạo vậy chi? Không phải cò muốn tiếp tục quyến rũ Hoắc Minh sao, tòi cho cò cơ hội… Trong này có hơn hai tràm ngàn, đối diện có một khách sạn năm sao, cò Kiều, số tiền này coi như là tỏi gọi một tay vịn cho Hoắc Minh! Nếu như cò hầu hạ tốt, có lẽ sau khi chúng tòi ly hòn, cò có thể thay thế tòi.”
Kiều An muốn giả bộ đáng thương.
Ôn Noãn ném thẻ lên người cò ta: “Bây giờ cỏ có thế mang theo chồng tôi rời đi! Cút thật xa!”
Kiều An nhìn về phía Hoắc Minh.
Vẻ mặt Hoắc Minh tái nhợt, anh nhẹ nhàng thốt một từ: “Cút!”
Kiều An hoảng sợ.
Cô ta không ngờ Hoắc Minh đối với mình tuyệt tình như thế, cỏ ta cho rằng trong lòng anh ít nhiều gì cũng có cò ta.
Kiều Cảnh Niên đúng lúc lên tiếng: “Hoăc Minh, Kiều An…”
“Chú cũng cút đi!” Giọng Hoắc Minh càng lạnh lùng hơn.
Kiều Cảnh Niên sửng sốt.
Hoằc Minh luôn kính trọng õng ấy, sao lại… đối xử với ông ấy vậy chú?
Hoắc Minh bị lời nói của ôn Noãn đánh cho tơi bời, anh biết cô cố ý, cô biết rõ trong lòng anh cũng không thích Kiều An, nhưng cô vẫn nói những lời tốn thương, cỏ thật lòng muốn ly hôn với anh.
Anh chịu đựng đau xót, nói với Kiều Cảnh Niên: “Cái gì nên trả đêu đã trả hết, sau này không cần gặp lại! Cháu sẽ nói với bố, sau này hai nhà Hoắc Kiều không liên quan gì nhau nữa!”
Kiều Cảnh Niên hoàn toàn sửng sốt, õng ấy vẩn không chịu đi.
Lục Khiêm bảo người đuối bọn họ ra ngoài.
Ra bên ngoài, Lục Khiêm liếc mắt, Kiều Cảnh Niên bị người đè xuống đất.
Tay đánh đàn dương cầm bị đè xuống.
Lục Khiêm mang giày da bò, nhẹ nhàng giầm lên, từ từ đè mạnh xuống…
Khuôn mặt õng ấy lạnh lùng.
Bàn tay này đã từng hấp dẩn cò em gái Lục Tiểu Noãn của ông ấy.
Bàn tay này đã từng khiến ôn Noãn ngưỡng mộ khi còn bé.
Bàn tay này được sinh ra trên người một tên rác rưởi thì có ích lợi gì?
Kiều An sợ hãi kêu lén, nhưng đã sớm có người bịt chặt miệng cò ta lại… Bỗng dưng Lục Khiêm dùng sức.
Xương tay Kiều cánh Niên đã gãy.
“Tay của ông, đổi gân chân của ôn Noãn, thanh toán xong xuôi! Sau này ỏng giống như Ôn Noãn, không thế đánh đàn dương cầm nữa!”
Lục Khiêm từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu kiên quyết: “Kiều Cảnh Niên, sau này nếu ông hoặc là đứa con gái hờ này của ông lại xuất hiện trước mặt ôn Noãn một lần, thì tòi sẽ đánh một lần! Kiều Cảnh Niên, tòi cho óng biết, Trong mắt tôi ông là đồ bỏ đi!”
Ông ấy sẽ xem như em gái Lục Tiếu Noãn của mình mắt mù nên thích Kiều cảnh Niên.
Cũng may, sau đó em ông ấy gả cho õn Bá Ngôn, còn dạy dổ ôn Noãn rất tốt!
Lục Khiêm làm xong chuyện tàn nhẫn rồi lau tay.
Lúc xoay người lại, thấy một cò gái mềm mại yếu ớt, che miệng như đang sợ hãi.
Lục Khiêm nhặn ra dó là em gái Hoắc Minh, Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu mặc dù sợ, cò ấy vẩn liều mạng đi đến cầu xin giùm anh trai: “Chú Lục, chú đế anh trai cháu chãm sóc chị dâu được không? Khi… chị dâu khỏe lại rồi ly hòn cũng đươc!”