Hoắc tổng truy thê - Chương 209 ôn Noãn, sinh con cho anh
Chương 209: ôn Noãn, sinh con cho anh.
Tất cả kết thúc, cả hai đều có vẻ không được tự nhiên.
Đặc biệt là Ôn Noãn, cô cảm thấy cách làm kịch liệt như vậy không phù hợp với bọn họ.
Thế nhưng bọn họ vẫn đã làm.
Mồ hôi hơi lạnh, cả người dán vào nhau cũng không thoải mái, cô định đi ngâm bồn nhưng Hoắc Minh nhẹ đè cô lại: “ở lại với anh một lát!”
Ôn Noãn không cử động nữa.
Anh cúi người hôn lên phía sau vành tai của cô, vô cùng đê mê, nói: “Đừng lạnh lùng với anh như vậy nữa, nhé?”
Anh vươn tay lấy chiếc quần tây ở phía đuôi giường tới, một chiếc hộp nhỏ từ bên trong lăn ra.
Ôn Noãn đoán ra tấm lòng của anh, cô lại đứng dậy lần nữa: “Tôi đi tắm rửa!”
Hoắc Minh kéo cô lại.
Ôn Noãn ngã vào trong lồng ngực anh.
Hoắc Minh lấy nhẫn kim cương ra: “5.20 cara! Thích không?”
Anh nói xong thì nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sáng rực.
ôn Noãn lấy chiếc nhẫn kim cương kia ra, nhẹ nhàng lồng vào ngón giữa của mình, tất nhiên là không vừa.
Cô cười: “Nhỏ, không vừa!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm: “Có lẽ ngón áp út sẽ vừa đấy, thử xem đi!”
Ôn Noãn biết cậu chủ này rất hiếm khi lấy lòng phụ nữ như vậy, khom lưng cúi đầu với một người phụ nữ, nếu cô biết điều thì nên mừng rỡ như điên rồi nhận lấy, sau đó lãnh giấy kết hôn cùng anh một cách sung sướng hạnh phúc.
Nhưng đó là ôn Noãn của trước đây.
Vào bất kỳ một Lễ Tinh Nhân nào của trước kia, hoặc cho dù là bất kỳ một ngày nào đó anh lấy nhẫn kim cương ra muốn đeo vào ngón áp út của cô, cô cũng sẽ không từ chối.
Hiện tại anh vẫn vô cùng quyến rũ nhưng cảm giác trong lòng cô đã không còn như trước.
Ôn Noãn muốn từ chổi nhưng rồi lại không nói gì.
Bởi vì cô nhớ tới một việc, đêm nay quá điên cuồng, anh không dùng biện pháp.
Ôn Noãn bỏ nhẫn vào trong hộp, đóng lại.
Cò im lặng một lát: “Tôi không trong kỳ an toàn!”
Hoắc Minh lập tức hiểu được ý của cô, gương mặt anh tuấn ửng hồng, anh ho nhẹ một tiếng ngượng ngùng rồi nói: “Không cần phải uống thuốc, anh không có làm tới…”
Ôn Noãn không yên tám.
Tuy không phải là một người sùng đạo nhưng cô có một tín ngưỡng, nếu đã mang thai có nghĩa là đứa trẻ này có duyên với mình, cô sẽ sinh ra.
Rõ ràng là Hoắc Minh không muốn cho cô uổng thuốc, cô chuấn bị tự đi mua.
Anh nhẹ đè cô lại, thỏa hiệp: “Để anh mua cho em!”
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng, khách sáo đáp lại: “Cảm ơn anh!”
Hoắc Minh tức đến mức bật cười.
Anh vừa mặc quần áo vừa bóp cằm cô, không cam lòng mà nói: “Đôi khi anh thực sự cảm thấy em thoải mái rồi là không muốn nhận nợ nữa, lúc sung sướng thì một kiểu, chờ đến khi xong việc lại là một kiểu khác!”
Anh nói quá thô tục…
Ôn Noãn không muốn rơi xuống thế hạ phong.
Cô xốc chăn lên ngay trước mặt anh, cứ như vậy đứng dậy đi vào phòng tắm. Lúc cửa phòng
tắm khép lại, giọng nói của cô truyền ra: “Tôi không hề quỵt nợ! Đúng là rất thoải mái!”
Hai câu kia thật sự chọc Hoắc Minh nối máu.
Bé con này!
Anh khoác áo sơ mi lên người, xuống lầu mua thuốc.
Khi trở về Ôn Noãn đã tắm xong, cũng vừa dưỡng da xong, đang đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Hoắc Minh đóng cửa lại.
Anh rót cho cô một ly nước ấm, rồi lại lấy thuốc ra, đặt vào tay cô.
Lúc Ôn Noãn uống thuốc, Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: “ôn Noãn, Hoắc Minh anh không đáng để em tranh thủ thêm một lần sao? Con người của anh, ở trong lòng em đã phán tử hình rồi sao?”
òn Noãn ngẩn ra.
Sau đó cô tiếp tục uống thuốc, nuốt hết hổn hợp nước và thuốc, hơi đắng chát!
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói bên tai cô: “ôn Noãn, anh muốn làm bố! Nam nữ gì cũng được, anh muốn nhất là một ôn Noãn phiên bản bé nhỏ, nhất là di truyền mái tóc màu trà của em, làn da trắng nõn, anh sẽ nuôi con thành một cô còng chúa, không cho bất kỳ kẻ nào
bắt nạt con bé!”
Cả người ôn Noãn cứng đờ.
Hoắc Minh dùng ngón tay gảy phần thịt mềm phía sau tai cô, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Sinh con cho anh nhé, ôn Noãn, anh rất muốn!”
Vào trong thời khắc dịu dàng ấy, điện thoại của Hoắc Minh vang lên, là Hoắc Chấn Đông gọi tới.
Giọng điệu của Hoắc Chấn Đông rất nghiêm túc.
“Minh, con lập tức về thành phố B.”
“Minh Châu uống thuốc, tống cộng ba viên thuốc ngủ, mẹ con khóc đến mức chết đi sống lại rồi!”
“Nguyên nhân?… cố Trường Khanh nuôi tình nhân ở ngoài, người ta chạy đến trước mặt bố làm loạn!”
Hoắc Minh vô cùng bất đắc dĩ.
Ba viên thuốc ngủ cũng gọi là tự sát hả?
Nhưng chuyện này cần phải giải quyết, anh có dự cảm chuyện có thể làm ba anh nóng lòng như vậy ngoại trừ cố Trường Khanh còn có một nguyên nhân nữa là ôn Noãn, chỉ là ba anh chưa
nói tới mà thôi.
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc lá, châm lửa, “Anh phải trở về thành phố B!”
òn Noãn cũng nghe thây.
Cô rất thích Hoắc Minh châu, nhiều lời một câu: “Anh ở cạnh cô ấy đi!”
Hoắc Minh dừng lại, anh nhìn chăm chú vào cô, cười như không cười, hồi lâu mới nói: “Quan tâm con bé vậy sao?”
Ôn Noãn không muốn tiếp chiêu, cô nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Dường như vì mệt mỏi, trông cô có vẻ mềm mại hơn bình thường.
Hoắc Minh nhịn không được tiến lại gần hôn cô, còn nhỏ giọng oán giận: “Làm nhiều, chân hơi mềm!”
Ôn Noãn tức giận ném một cái gối ôm về phía anh!
Hoắc Minh cười nhẹ, bàn tay tiến vào trong chăn trêu chọc cô: “Cho em giả vờ đứng đắn này! Rõ ràng chính em cũng sướng, thế mà còn giả bộ không thèm đế ý, nếu anh đi tìm người khác, làm sao em có thế hưởng thụ được giai đẹp đắng cấp như anh nữa!”
Đã lâu rồi anh không náo loạn với cô như thế này, trong nháy mắt hai người như quay lại trước
kia.
Ôn Noãn hốt hoảng.
Dường như Hoắc Minh cũng phát hiện, anh nghiêm túc lại, hôn một cái lên môi cô.
“Anh đi đây!”
“Không được gặp Khương Duệ!”
Hoắc Minh dùng chuyên cơ bay về thành phố B.
Vừa vào cửa, tình trạng trong nhà chính nhà họ Hoắc rất bi thảm.
Bà Hoắc xinh đẹp hiền từ thấy anh tựa như thấy cứu tinh, vội vàng nói nhỏ: “Con đi khuyên nhủ em gái con đi, cả một ngày không chịu ăn cái gì, còn uổng ba viên thuốc ngủ!”
Hoắc Minh an ủi mẹ mình: “Không có việc gì, con đi xem con bé!”
Bà Hoắc rưng rưng gật đầu.
Lúc Hoắc Minh lên lầu, bà bổng gọi lại anh, có vẻ muốn nói rồi lại thôi: “Minh…”
Trong lòng Hoắc Minh đã chắc chắn.
Anh hơi mỉm cười: “Mẹ, lúc sau con sẽ giải thích với bố!” Nói xong anh đi lên lầu hai.
Đấy cửa ra, Hoắc Minh Châu nằm ở trên
giường, lấy chăn trùm kín đầu.
Hoắc Minh ngồi bên mép giường, kéo chăn nhưng không kéo ra được.
Anh trêu chọc em gái: “Ba viên thuốc ngủ không chết được, đừng đế ngạt chết, cái tin tức buồn cười này nhà họ Hoắc chúng ta không vớt nổi mặt mũi đâu!”
Hoắc Minh châu lập tức chui ra từ trong chăn, ôm chầm lấy anh trai.
Hoắc Minh biết trong lòng cô ấy không vui, sờ cái đầu nhỏ của cô ây, dịu dàng nói: “Em tự sát hay là đang làm nũng vậy?”
Hoắc Minh Châu nằm trong lồng ngực anh, giọng nói fâu rĩ: “Anh hư!”
“Anh hư chỗ nào?”
“Ôn Noãn và cố Trường Khanh từng qua lại, anh cũng không nói gì còn cùng yêu đương kết hôn với chị ấy!”
Hoắc Minh cười.
Anh dứt khoát dựa vào đầu giường, sờ đầu em gái như sờ chó con, tấy não em gái: “Bọn họ có qua lại, nhưng những cái đó chỉ như con nít chơi đồ hàng, không tính gì hết, ôn Noãn chỉ có người đàn ông đầu tiên là anh thôi!”
Hoắc Minh châu không mắc mưu: “Không xảy ra quan hệ thì không gọi là yêu đương sao?”
Hoắc Minh tỏ vẻ đương nhiên.
Anh nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm mà gọi là yêu đương à? Vậy ba với người hầu trong nhà còn ăn cơm cùng nhau đấy, chúng ta cũng phải gọi mấy cô đó là mẹ hai hả?”
Hoắc Minh châu:…