Hoắc tổng truy thê - Chương 204 Yên tâm, cháu vẫn đang theo đuổi
Chương 204: Yên tâm, cháu vẫn đang theo đuổi!
Hoắc Minh nắm chặt điện thoại, gật đầu: “Con về ngay!”
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh nhìn ôn Noãn chằm chằm.
Ôn Noãn cũng nghe thấy, cô nhẹ giọng nói: “Anh mau qua đó đi, lái xe cẩn thận chút!”
Yết hầu Hoắc Minh lên xuống.
Thật ra anh muốn đưa cô đi theo, cho bà cụ nhìn qua, nhưng với quan hệ bây giờ của họ, ôn Noãn chưa chắc sẽ đồng ý, hơn nữa đi cũng miễn cưỡng.
Hoắc Minh cân nhắc một lát, nói nhỏ: “Có thế anh sẽ bận một thời gian!”
Ôn Noãn không còn lạnh lùng với anh như trước nữa, cô gật nhẹ đầu.
Chờ cô xuống xe, đột nhiên Hoắc Minh hạ cửa số xuống, nói với cô: “ôn Noãn…”
Cô đứng trong màn đêm vẫy tay với anh: “Mau đi đi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng đạp ga.
Anh phải mất hai tiếng lái xe để tới vùng ngoại ỏ phía đông, bà cụ trong nhà cũng chính là
mẹ của Hoắc Chấn Đông vẫn luôn ở đây vì không khí trong lành và thích hợp dưỡng bệnh.
Đêm nay có lẽ là cái chết đến gần, chập tối thì bắt đầu nói mê sảng.
Y tá vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đông tới, ông vừa nhìn đã biết tình trạng bà cụ không ổn rồi, vì thế nhanh chóng gọi con cháu trong nhà tới tiễn bà cụ lần cuối.
Hoắc Chấn Đông là con trưởng, Hoắc Minh lại là người xuất sắc nhất trong đám con cháu, bà cụ thích anh nhất.
Bà cụ chống đỡ hơi thở cuối cùng, đang chờ anh.
Hoắc Minh dừng xe, nhanh chóng tới phòng ngủ của bà cụ, người nhà họ Hoắc nhường đường cho anh, Hoắc Chấn Đông thì thầm vào tai bà cụ: “Mẹ à, Hoắc Minh về gặp mẹ rồi!”
Bà cụ đang hấp hối.
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân, bà ấy từ từ mở mắt, khoảnh khắc đó nếp nhăn trên mặt đều căng ra.
Ánh mắt vô cùng trong trẻo.
Hoắc Chấn Đông biết bà cụ đang hồi dương*, bà ấy chống đỡ lâu như vậy là để chờ cháu trai trở về nói một hai câu…
(*): từ một người bệnh tật, hấp hối bỗng
nhiên trở nên khỏe mạnh khác thường
Quả nhiên, bà cụ ngồi dậy.
Hoắc Minh nhanh chóng bước tới, ngồi xổm trước mặt bà cụ rồi cầm tay bà ây, cúi đầu hôn.
Bà cụ đưa tay sờ tóc anh.
Bà ấy yêu quý đứa cháu này biết bao, từ nhỏ đã đẹp trai, thông minh hơn người khác rất nhiều, chỉ có điều chưa kết hôn nên bà ấy cũng chưa được ôm chặt.
Đầu óc bà cụ tỉnh táo, chậm rãi lên tiếng: “Tết nghe mẹ cháu nói cháu quen người tuổi Mèo, còn muốn dẫn tới cho bà gặp mặt, Hoắc Minh… tại sao cháu không đưa con bé tới cho bà xem thử?”
Hoắc Minh ngước mắt lên, dịu dàng nhìn bà cụ tóc bạc trắng đầu chăm chú.
Anh khẽ mỉm cười: “Cô ấy đang tăng ca, cháu chưa kịp gọi cô ấy.”
Bà cụ nghiêm mặt: “Cháu chỉ biết dỗ bà!… Sao mà bà không biết tính của cháu chứ, chắc chắn là cháu chọc cô gái người ta tức giận rồi!”
Hoắc Minh vẫn cười nhạt, vâng một tiếng: “Đúng vậy, là cháu chọc cô ấy tức giận! Cháu vẫn đang theo đuối… Hôm nào cháu đưa cô ấy tới cho bà nhìn, bà nói giúp cháu mấy câu!”
Bà cụ yên tâm: “vẫn đang theo đuối thì tốt!”
Bà ấy lại hỏi đó là cô gái như thế nào.
Hoắc Minh sợ bà cụ nghe không rõ, ghé sát vào tai bà ấy, nhẹ nhàng nói: “Là một cô gái xinh đẹp! Bình thường rất ngoan nhưng giận dồi lại vô cùng nóng nảy!”
Bà cụ nghe không chớp mắt.
Khi cái chết đang đến gần, bà cụ tiếc nuối, thì thào nói: “Bà rất muốn tận mắt nhìn thấy!”
Trong phòng, một nhóm nữ quyến nhà họ Hoắc bật khóc.
Bà cụ là người tốt, họ không nỡ xa bà ấy, nhưng mọi người đều biết rằng đây sẽ là lần cuối cùng gặp mặt…
Hoắc Minh sờ đầu bà cụ.
Anh buông tay lấy điện thoại ra, nhỏ giọng nói: “Cháu để cô ấy nói chuyện với bà nhé? Nếu cô ấy nói chuyện thì bà sẽ biết cháu không nói dối…”
Đôi mắt bà cụ sáng lên.
Hoắc Minh bấm sổ của ôn Noãn, điện thoại kết nối, từng tiếng vang lên…
Ôn Noãn nhận điện thoại.
Giọng Hoắc Minh hơi khàn: “Bà muốn nói mấy câu với em.”
Ôn Noãn đoán dụng ý của anh là muốn bà cụ
ra đi thanh thản, cô im lặng vài giây rồi đồng ý.
Hoắc Minh áp điện thoại vào tai bà cụ.
Bên kia, ôn Noãn cầm điện thoại, cô nói nhiều hơn với một người già chưa từng gặp mặt, điều này làm cô nhớ tới sự tiếc nuối khi không thể gặp bố lần cuối.
Lúc bố ra đi, mang theo tiếc nuối ra sao?
Cô cảm thấy đau lòng, cô không muốn một người già như vậy cũng mang theo tiếc nuối mà đi, cho dù là lừa gạt thì cô cũng sẽ làm cho bà ấy có được sự an ủi vào thời khắc cuối cùng trong đời.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Bà yên tâm, cháu sẽ làm.”
Ôn Noãn nói.
Bà cụ nhà họ Hoắc nở nụ cười, đồng tử bắt đầu giãn ra nhưng bà ấy vẫn không buông điện thoại.
Ôn Noãn cầm điện thoại, nhận ra một sinh mệnh đã biến mất…
Cô có thể cảm nhận được nỗi buồn của Hoắc Minh.
Nửa tháng sau cô mới gặp lại anh.
Ôn Noãn biết anh đã lo xong hậu sự cho bà
cụ nhà họ Hoắc, bay sang Anh Quốc, tham dự phiên tòa xét xử đầu tiên về vụ ly hòn của Kiều An với chồng là nhà sản xuất.
Cụ thế òn Noãn không xem.
Cô phớt lờ cảm xúc của mình, đương nhiên cũng không quan tâm đến Kiều An…
Ngày Hoắc Minh về nước, anh gọi điện thoại cho cô: “Chúng ta gặp nhau nhé!”
Ôn Noãn đang ở trong căn hộ, anh muốn tới nhưng ôn Noãn không đồng ý, nhẹ giọng nói: “Tới chỗ anh đi!”
Khi Hoắc Minh lái xe tới thì trời đã chạng vạng.
Ve sầu trên cây kêu không ngừng, làm cho hoàng hôn thêm sống động.
Ôn Noãn xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Minh đang dựa vào thân xe, thấy cô đi tới thì anh mở cửa xe cho cô, khẽ hỏi: “Tiếu Bạch đâu?”
Ôn Noãn ngồi vào xe, rất tự nhiên nói: “Đưa tới chỗ mẹ tôi rồi!”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô.
Đã nửa tháng anh không gặp cô, lúc này ánh mắt có phần ý tứ, ôn Noãn cụp mắt né tránh ánh mắt anh.
Anh mỉm cười rồi đóng cửa xe lại.
Chờ đến khi anh ngồi cạnh cô, lơ đãng thắt dây an toàn, thật lâu sau mới không nhịn được hỏi: “Sao em khônq hỏi?”