Hoắc tổng truy thê - Chương 198 ôn Noãn, quay về bên anh
Chương 198: ôn Noãn, quay về bên anh!
Ôn Noãn nói xong, đầu bên kia lặng im hồi lâu.
Cả hai có thế nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ của đối phương, dần dần, hơi thở của Hoắc Minh trở nên nặng nề.
Nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Được!”
Anh hẹn cô gặp mặt vào buổi tối, ở một nhà hàng kiểu Pháp, ôn Noãn không chịu, cô nhỏ giọng nói: “Gặp ở văn phòng của anh đi!”
Hoắc Minh không lên tiếng, rõ ràng là cự tuyệt.
Ôn Noãn có việc cầu xin anh, cuối cùng phải thỏa hiệp: “Được rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, ôn Noãn ngơ ngác hồi lâu.
Lại dính líu với Hoắc Minh lân nữa, thật ra trong lòng cô biết rõ, nếu cô không trả giá anh sẽ không bao giờ giúp chuyện này, có lẽ anh đã sắp xếp hết tất cả, chỉ còn chờ cô mà thôi.
Hoắc Minh, người mà cô không bao giờ có thế động tới…
Bởi vì có việc cần suy nghĩ mà ôn Noãn ngấn
người cả ngày.
Lúc sói nhỏ cầm bảng báo cáo tiến vào vô cùng đắc ý, quăng đồ một cái rồi nói: “Không nói chứ cái người họ Phương cô vừa mới tuyển vào thật sự có chút bản lĩnh đấy, năng lực làm việc trâu bò lắm, tiền lương lại còn không cao! Không nhìn ra cô có tiềm năng làm tư bản đó!”
Ôn Noãn lật xem báo cáo, vẻ mặt bình tĩnh.
Con sói nhỏ đặt mông ngồi lên bàn làm việc, cấn thận quan sát cô: “Mỗi ngày hổt bạc còn không vui hả, cô nói xem sao mà người phụ nữ như cô khó hầu hạ thế? Có phải vì không được thoải mái không, nếu không để tôi thỏa mãn cô một chút nhé? Đảm bảo sau khi cô dùng sẽ nhớ thương vô cùng, lập tức quên mất cái tên họ Hoắc kia!”
Ôn Noãn khép báo cáo lại: “Trừ năm ngàn!”
Con sói nhỏ rú lên: “Lý do!”
“Quấy rầy cấp trên!”
“Mẹ! Bao nhiêu cô em muốn ông đây quấy rầy mà ông đây còn không thèm để ý đấy!”
Ôn Noãn không để ý tới cậu ta, cô xin cậu ta một điếu thuốc, đổt xong rồi đặt trên bàn nhìn nó cháy, cô nhìn chằm chằm tàn thuốc cháy đỏ tươi ròi ngẩn người.
Con sói nhỏ biết cô có chuyện.
“Phụ nữ hút thuốc gì chứ?!”
“Có chuyện gì phiền lòng? Nếu không cứ làm với tôi đi, đảm bảo sẽ quên đi mọi lo lắng!”
Ôn Noãn kêu cậu ta i ra ngoài.
Chu Mộ Ngôn vừa phẫn nộ vừa uất ức: “ông đây đang quan tâm cô đấy! Cô đừng có quá đáng!”
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn cậu ta: “Tôi nghe nói tối hôm qua cậu tham gia party đến 3 giờ sáng, sáng nay đến trễ một tiếng, Chu Mộ Ngôn, nếu sau này còn xuất hiện tình trạng này nữa, cậu không cần tới làm!”
Sói nhỏ có hơi chột dạ.
Tối hôm qua cậu ta có đi chơi nhưng cũng không thể trách cậu ta được, từ khi tới thành phổ B cậu ta sống thanh tịnh y như một hòa thượng, hơn nữa ngày nào cũng phải đối mặt với người phụ nữ mặt lạnh này, miệng cậu ta đã nhạt đến mức sắp vô vị rồi.
Tối hôm qua chơi một trận, cả người cậu ta tràn đầy sức sổng!
Cậu ta kêu rên: “Cũng đâu phải tôi cố tình chạy đi chơi đâu… Cũng chỉ… Cũng chỉ chơi ít thôi mà! Không có gì mới mẻ.”
ôn Noãn không muốn quan tâm cuộc sống cá nhân của cậu ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.
Buổi tối cô tới nhà hàng Pháp cũng không cho cậu ta đưa đi.
…Ôn Noãn bước xuống xe taxi, Hoắc Minh đã đợi cô ở cửa.
Lối vào nhà hàng khá trang trọng
Anh lại ăn mặc vô cùng nghiêm túc.
Áo sơ mi đen, cà vạt xám đậm, bộ vest ba mảnh thủ công màu đen.
Vai rộng eo thon, dáng người cực kỳ đẹp, chưa kề đến khí chất cao thượng kia, chỉ cần có người đi ngang qua đều sẽ nhìn anh thêm vài lần.
Ôn Noãn cũng không khỏi liếc nhìn anh một cái thật kỹ, sau đó thu tầm mắt lại.
Hoắc Minh đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao không để Chu Mộ Ngôn đưa tới? Nếu lần sau không tiện, anh tới đón em!”
Ôn Noãn định nói ‘không có lần sau’, nhưng nghĩ lại mình đang có việc cần nhờ, cố gắng nuốt xuống.
Cô cười miễn cưỡng: “Gọi xe cũng được.”
Hoắc Minh không nói tiếp, dẫn cô đi vào.
Cả nhà hàng Pháp đã được anh bao hết, ắt
hẳn là vì muốn có một không gian yên tĩnh để nói chuyện, nhưng điều ấy ngược lại khiến ôn Noãn trở nên áp lực. Lúc cô ngồi xuống gọi cơm nhẹ giọng nói: “Không cần tốn như vậy!”
Hoắc Minh không quan trọng món ăn, tất cả đều do cô quyết định.
Trước bữa ăn anh nhấp một ngụm rượu, khẽ mỉm cười: “ôn Noãn, chúng ta ở bên nhau như vậy nhưng cũng không có nhiều lần hẹn hò riêng tư giống như bây giờ, nơi này không tồi, sau này chúng ta sẽ đến thường xuyên nhé?”
Ôn Noãn gọi hai phần ăn.
Sau khi cảm ơn người phục vụ, cô nhìn về phía Hoắc Minh, anh đang dựa vào lưng ghế nhìn cô chăm chú.
Bề ngoài của anh thực sự rất đẹp!
Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa, anh còn chói lóa hơn cả ánh đèn.
Ôn Noãn uống một ngụm nước lọc, khó nhọc nói: “Chuyện của cảnh Sâm và Bạch Vi, tôi muốn nhờ…”
Hoắc Minh đặt cái ly trong tay xuống, ngón tay thon dài nhẹ vuốt thành ly, vẻ mặt và cử chỉ kia quả thật như đang vuốt ve một người phụ nữ… Nhưng lại rất tự phụ, thanh nhã.
Anh cười nhẹ: “Cơm nước xong xuôi rồi hẵng
bàn chuyện công việc!”
Ôn Noãn không có hứng ăn nhưng vẫn ép mình ăn một chút, cô không muốn thể hiện ra rằng mình vẫn còn để ý tới đoạn quá khứ kia, hiện tại cô nhờ anh hỗ trợ, cũng phải tỏ thái độ một chút.
Hoắc Minh thoải mái hơn cô nhiều, thỉnh thoảng anh còn hỏi chuyện công việc của cô, thậm chí chuyện của Chu Mộ Ngôn cũng có thể nói một hai câu.
Chuyện Bạch Vi và Diêu Tử An ly hôn lại không đề cập tới.
Nửa giờ sau, ôn Noãn không nhịn được nữa, cô đặt dao nĩa trong tay xuống: “Luật sư Hoắc, hôm nay chúng ta không tới đây để ôn chuyện!”
“Anh biết!”
Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhẹ giọng hỏi cô: “Em muốn nói như thế nào?”
Lời này khiến ôn Noãn hỏi ngược, nói thế nào đây?
Cô có thế nói như thế nào?
Hoắc Minh nhấp thêm một ngụm rượu, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Em muốn nhờ anh giúp đỡ Bạch Vi cảnh Sâm? Nhưng chắc em không biết, Diêu Tử An đã tìm anh trước rồi, anh ta đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn để mời anh
giúp anh ta đánh vụ kiện này, gần như một phần ba gia tài của nhà họ Diêu, anh từ chổi… Cũng coi như đã cho Bạch Vi mặt mũi!”
Anh nói xong lại bắt đầu nhắm rượu, đánh giá cô cẩn thận.
òn Noãn tin lời anh nói.
Diêu Tử An và Bạch Vi, anh đứng ở phía trung lập ai cũng không giúp, sau đó chờ cô tới cầu xin. Hoắc Minh chính là một người tâm cơ, đa mưu túc trí như vậy đấy!
Rất lâu sau cô vẫn không thốt nên lời…
Hoắc Minh bỗng nhiên cười nhẹ: “Nói cũng lạ! Cảnh Sâm và Bạch Vi ở bên nhau không bao lâu đã có con, lúc trước chúng ta cũng làm không ít, sao mà vẫn không thấy có nhỉ?”
Lời này có chút lưu manh, lại còn ở nhà ăn cao cấp.
Ôn Noãn hơi bực bội.
Cô nén giọng: “Luật sư Hoắc, tôi tới đây vì muốn nói chuyện với anh một cách chân thành!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nâng ly rồi cười: “Tống Giám đốc ôn, không gạt em, đêm nay tôi tới đây vì muốn quyến rũ em, em không thấy động lòng một chút nào sao?”
Ôn Noãn muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhìn anh như vậy.
Thực sự mê người!
Thực sự rất dề khiến phụ nữ động lòng!
Cô lúng túng muốn quay mặt đi nhưng giọng điệu của Hoắc Minh bỗng nhiên trở nên vô cùng đứng đắn, anh nghiêm túc nói: “Vốn dĩ không định nói trong bầu không khí thế này, nhưng ôn Noãn, nếu em nhất định muốn anh trả lời, vậy anh nói cho em biết… Quay về bên cạnh anh, anh sẽ giúp Bạch Vi đánh vụ kiện này!”
Lồng ngực ôn Noãn phập phồng.
Cho dù đã có chuẩn bị từ sớm nhưng cô vẫn hơi mất bình tĩnh. Vành mắt của cô đỏ hồng, cái mũi thon thẳng cũng vậy, trắng trẻo hồng hào khiến người ta vô cùng yêu thương.
Cô kéo ghế dựa ra rồi đứng dậy, vô cảm nói: “Không thể nào!”
“Vậy sao?”
Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng: “Vậy thì tiếc quá!”
Tâm trạng của anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn dịu dàng nói: “Ăn thêm một chút đi, dạo này nhìn em gầy hơn nhiều đấy!”
Ôn Noãn hơi nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”
Anh bình tĩnh cầm khăn ăn lau môi, dịu dàng đáp lại: “Vậy tên khốn này chờ em, ôn Noãn, anh
đã nói rồi, đêm nay anh tới chỉ để quyến rũ em.”