Hoắc tổng truy thê - Chương 197 Hoắc Minh, tôi muốn gặp anh
Chương 197: Hoắc Minh, tôi muốn gặp anh!
Kiều Cảnh Niên rời đi, ôn Noãn lại đứng ngây người một mình thật lâu.
Chờ tới lúc tham gia bữa tiệc cô cũng đã điều chỉnh xong.
Chu Mộ Ngôn đi tới bên người cô: “Vừa rồi ông già kia lại tới gặp cô hả? Chẳng lẽ tiền quan tài bị người ta hút khô hết rồi nên giờ muốn cô dưỡng lão đến hết đời cho ông ta hay sao?”
Ôn Noãn nâng một ly sâm banh lên: “Trong dịp trang trọng đừng có nói chuyện bậy bạ!”
Sói nhỏ hừ nhẹ: “Tôi đang quan tâm cô đấy!”
Ôn Noãn biết suy nghĩ trong lòng của cậu ta, chỉ đơn giản là muốn so kè với Hoắc Minh mà thôi, cô cũng không tự luyến đến mức cho rằng một cậu ấm đào hoa lại bị mình thu hút.
Nhưng cô đã cầm hai mươi triệu của Chu Truyền Nhân, cô phải dẫn dắt cậu ta.
Ôn Noãn đưa Chu Mộ Ngôn đi xã giao, cô tự nhiên hào phóng, sói nhỏ cũng ra vẻ chững chạc không hề lỗ mãng.
Nơi xa, hai vị nhà giàu số một nói đang chuyện phiếm.
Chu Truyền Nhân cười ha hả: “Anh Chấn
Đông, hai mươi triệu em bỏ ra cũng có giá trị quá, mới hơn một tháng mà Mộ Ngôn đã như thay da đổi thịt!”
Hoắc Chấn Đông phụ họa: “Anh thấy ôn Noãn nhà anh cũng trưởng thành hơn nhiều, con gái mà gặp được những đứa trẻ còn nhỏ hơn mình, cái này gọi là tình thương của mẹ đã bị thúc đẩy trào dâng phải không?”
Nói xong, ông ấy cũng cười ha hả.
Mặt già của chu Truyền Nhân cứng đờ: “ôn Noãn nhà anh?”
Vẻ mặt của Hoắc chấn Đông kinh ngạc: “Lão Chu, em không biết sao? ôn Noãn và Minh suýt nữa là đăng ký kết hôn rồi, bây giờ đang xảy ra một ít mâu thuẫn, còn từ từ giải quyết!”
Trong lòng Chu Truyền Nhân thầm đánh một hồi trống nhỏ!
Ôn Noãn thật sự không tồi, thế nhưng thằng nhóc nhà ông có tranh được với Hoắc Minh không? Đó chính là bậc thầy mưu mô được công nhận hàng đầu trong ngành luật đấy, muốn cái gì mà chẳng có được!
Chu Truyền Nhân rớt mồ hôi hột thay con trai!
Nhưng ông ta cũng muốn giữ thế diện, ra vẻ cười sảng khoái: “Theo đuổi bạn gái mà, phải
dùng bản lĩnh cả!”
Hoắc Chấn Đông nâng chén.
Nam chính bọn họ nhắc đến cũng vừa mới tới.
Đêm nay Hoắc Minh không mời mà đến, hơn nữa thân phận đặc thù nhạy cảm, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ôn Noãn vừa xoay người đã nhìn thấy anh.
Cô mặc bộ váy dạ hội trắng thuần khiết.
Anh mặc bộ vest đen trắng kinh điển.
Bọn họ đang ở độ tuối đẹp nhất, nhan sắc đẹp nhất, đối diện nhau cách một đám người… Trong nháy mắt kia dường như tất cả mọi người đều biến mất, mọi âm thanh đều im lặng.
Hoắc Minh chậm rãi bước đến, đứng ở trước mặt cô: “Chúc mừng em!”
Ôn Noãn ngơ ngẩn…
Sói nhỏ đứng cạnh cô không vui, ôi, cái dáng vẻ tình cũ khó quên này.
Cậu ta đấy cô, Ôn Noãn mới hoàn hồn.
Hoắc Minh chợt cười nhẹ.
Trong lòng anh biết rõ, mặc kệ trôi qua bao lâu, mặc kệ cô có hận anh biết nhường nào, trước sau gì Ôn Noãn vẫn thích bề ngoài của anh, ý tứ thể hiện trong ánh mắt của cô không thể lừa
được ai!
Hoắc Minh tặng quà chúc mừng.
Anh dịu dàng nói: “ôn Noãn, sau này anh sẽ không bỏ lỡ mỗi một ngày quan trọng.”
Trước mặt mọi người, òn Noãn không muốn mất bình tĩnh.
Hơn nữa đã có rất nhiều người nhìn về phía này.
Cô đưa quà tặng cho Chu Mộ Ngôn, lạnh lùng mở miệng: “Luật sư Hoắc nói quá lời, quan hệ giữa chúng ta có vẻ không thích hợp để nói những lời đó!… Tới là khách, luật sư Hoắc cứ chơi vui vẻ!”
Nói xong, cô nhẹ gật đầu với anh rồi đi xã giao.
Dẩn theo Chu Mộ Ngôn!
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, nhìn cô và người khác nói chuyện xã giao, thậm chí còn khiêu vũ… Thỉnh thoảng ánh mắt của cô sẽ lơ đãng đổi diện với anh nhưng cô sẽ nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, lựa chọn không nhìn anh!
Một bữa tiệc tối, Ôn Noãn hành xử vô cùng hoàn mỹ!
Thế nhưng chỉ có mình cô biết, bản thân đã đau đớn biết bao nhiêu, sơ hở biết nhường nào.
Cô uống hơi say…
Lúc kết thúc bữa tiệc, cô ở trong phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Chu Mộ Ngôn đứng bên ngoài chơi di động, vừa chờ vừa không quên chèn ép cô: “Cái người họ Hoắc kia vừa đến gần là ánh mắt của cô khác liền, sao nào, anh ta tốt như vậy sao? Tốt thế cô còn chia tay với anh ta làm gì?”
Ôn Noãn đi ra.
Giọng nói của cô lạnh băng: “Việc tư của tôi không cần cậu quản tới!”
Sói nhỏ hừ lạnh, đi theo sau cô: “Cô cho rằng tôi muốn quan tâm hả, tôi chỉ thấy cô hành động như vậy mà xấu hổ thay thôi… Sao nào, bị người ta tổn thương nên không dám thích ai nữa hả? Gái hai lăm mà ngày nào cũng sống như nữ tu sĩ, cô đừng nói với tôi là sau này cô định sống một thân một mình đấy nhé!”
Ôn Noãn dừng bước.
Toàn thân cô cứng đờ…
Chu Mộ Ngôn!
Chỉ có Chu Mộ Ngôn mới nhìn thấu nội tâm của cô, đúng vậy, ôn Noãn cô sau khi trải qua một lần với Hoắc Minh thì không còn dám yêu nữa… Lúc trước ai cũng cho rằng cô sẽ động lòng với Khương Duệ, thật ra không hề, căn bản cô không
dám yêu!
Cô không tin bản thân có thể thoải mái như vậy!
Ôn Noãn không để Chu Mộ Ngôn đưa về, cô gọi xe rời đi, lúc ở dưới lầu cô nhìn thấy Hoắc Minh.
Anh dựa vào đầu xe hút thuốc.
Bầu trời sáng chói ánh đèn neon, anh vẫn rực rỡ loá mắt, chỉ là ôn Noãn đã không còn cảm nhận được rồi.
Cô gọi taxi.
Trong lúc chờ xe, Hoắc Minh dập thuốc lá rồi đi tới, nhíu mày: “Chu Mộ Ngôn đâu? Sao cậu ta không đưa em về?”
Ôn Noãn đặt di động xuống.
Cô nhìn chằm chằm vào đài phun nước âm nhạc phía trước, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, anh có thế tha cho tôi được không? Đối với người như anh mà nói thì chuyện thất tình tựa như một lần té ngã, không tốn thương gân cốt không ảnh hưởng đến xương nhưng ôn Noãn tôi chỉ là một người bình thường, tỏi không trụ nổi tới lần thứ hai! Cho nên mặc kệ hiện tại anh có nghiêm túc hay không, nghiêm túc đến mức nào… Tôi cũng không chấp nhận được, anh hiểu không? Tôi
không chấp nhận được một nhân vật tai to mặt lớn như anh!”
Hoắc Minh vốn đang vươn tay bỗng khựng lại.
Mũi Ôn Noãn ửng đỏ: “Người như anh xem hôn nhân như trò đùa, nhẫn kim cương cầu hôn mang ở ngón giữa, rõ ràng không yêu lại giả vờ như rất thích, nếu tôi thật sự kết hôn với anh, có lẽ phải qua ba bốn năm mới phát hiện chồng mình không hề yêu mình… Nhiều lắm là thích! Anh thích thân thể của tôi, thích tôi làm bạn, nhưng tôi có thể trẻ đẹp được mấy năm?”
“Bây giờ anh nói anh yêu tôi, vì sao tôi lại phải tin?”
“Cho nên, chúng ta cứ như vậy đi!”
Đúng lúc xe taxi tới, õn Noãn mở cửa lên xe.
Hoắc Minh đứng một mình trong bóng đêm thật lâu…
Trái tim của anh dần chìm xuống.
Anh nhận ra muốn theo đuổi lại ôn Noãn thật sự còn khó hơn lên trời, anh cũng bắt đầu nôn nóng.
Ôn Noãn trở lại căn hộ.
Cô không muốn tiếp tục nghĩ tới Hoắc Minh, cô quyết định xóa bỏ người này ra khỏi cuộc sống, cô phải học được cách làm lơ anh.
Một tuần tiếp theo, Hoắc Minh không quấn lấy cô, không gọi điện thoại, càng không chạy xe đến dưới chung cư của cô quấy fây.
Ôn Noãn cảm thấy bọn họ đã sang một trang mới!
Tối thứ bảy, cô vừa mới về nhà chuông cửa đã vang lên.
Ôn Noãn mở cửa.
Cảnh Sâm đứng bên ngoài, anh ta nhìn không ổn lắm, rất tiều tụy.
Ôn Noãn khép cửa lại, pha cho anh ta một ly trà, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Bạch Vi xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Sâm ngồi ở trên sô pha nhỏ.
Thật ra anh ta và ôn Noãn không thế nói là thân thiết, ban đầu là không quen, sau này bởi vì mối quan hệ với Bạch Vi mới quen dần, ăn cơm cùng nhau mấy lần.
Cảnh Sám nâng ly, nhẹ giọng mở miệng: “Bạch Vi mang thai!”
Ôn Noãn ngoài ý muốn nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
cảnh Sâm nhìn cô chăm chú, anh ta biết ôn Noãn khó khăn lắm mới có ngày lành, thế nhưng anh ta không còn cách nào khác cả, chỉ có thế tới cầu xin cô: “Diêu Tử An ngậm chặt không chịu ly hôn! Hơn nữa con của Đinh Tranh không phải của anh ta, ở phương diện nào đó anh ta chiếm thế thượng phong, hiện tại đang trong thời gian chờ thương lượng trước ly hôn, anh ta không chịu buông tay thì cuộc hôn nhân này cũng không ly được!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cảnh Sâm lấy ra một điếu thuốc, sau khi hỏi Ôn Noãn thì châm lửa, rít một hơi dài.
“Bụng của Bạch Vi không chờ được! Đứa trẻ đã hơn ba tháng!”
Anh ta không nói nhiều nhưng ôn Noãn hiểu.
Nếu như không ly hôn, thanh danh của Bạch Vi sẽ mất hết, Cảnh Sâm cũng khó mà báo lại với người trong nhà, bản chất chuyện tình cảm này đối với nhà họ cảnh cũng rất khó khăn.
òn Noãn đi vào phòng bếp rót thêm trà cho Cảnh Sâm.
Cô biết ý đồ của Cảnh Sám khi tới đây, Hoắc Minh là luật sư hàng đầu trong nước, anh có thủ đoạn có quan hệ, anh mà ra tay thì cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ có cách.
ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Không phải anh và anh ấy cũng có một chút tình cảm sao?”
Cảnh Sâm cười khổ.
Anh và Hoắc Minh quả thật cũng có đôi phần tình cảm, nhưng gần đây anh ta muốn gặp Hoắc Minh cũng rất khó, thư ký của anh luôn nói luật sư Hoắc nếu không đi công tác thì cũng đang mở họp…
Cảnh Sâm là người thông minh.
Sau khi ăn vài lần đóng cửa, anh ta đã đoán được ý của Hoắc Minh, muốn đế ôn Noãn tới cầu xin anh.
Cảnh Sâm khàn giọng mở miệng: “Bạch Vi không biết tôi tới đây, với tính của cô ấy thà rằng phá thai cũng sẽ không tới làm phiền cô! Lúc này xem như tôi ích kỷ, ôn Noãn… Tôi cầu xin cô một lần!”
Ôn Noãn trở về phòng khách.
Hai mắt Cảnh Sâm ửng đỏ, cả người cực kỳ sa sút, rõ ràng đang cố gắng chống cự.
Ôn Noãn từng thấy dáng vẻ hăng hái đầy khí phách của cảnh Sâm, từng thấy dáng vẻ anh ta bất cần đời qua lại với phụ nữ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cảnh Sâm như vậy.
Cô hoảng hốt nghĩ: ‘Bạch Vi đã tìm được người thật lòng yêu thương.’
Cô không nói gì, cảnh Sâm đứng dậy quỳ gối trước mặt cô.
“Cảnh Sâm!… Anh đứng dậy đi!”
Ôn Noãn đỡ anh ta, cảnh Sâm quỳ khỏng đứng dậy, giọng nói của anh ta nghẹn ngào: “ôn Noãn, chỉ cần đứa trẻ được sinh ra bình an, cô muốn tôi thế nào cũng được, dù cô có muốn toàn bộ tài sản của tôi, tôi cũng không cau mày, sau này tôi đi vác gạch nuôi vợ con…”
Ôn Noãn kéo anh ta lên.
Cô nhẹ giọng nói: “Tôi lấy tài sản của anh làm gì? Anh không nuôi con sao?”
Cảnh Sâm nhìn cô với vẻ chờ mong.
Ôn Noãn cười miễn cưỡng: “Tôi đáp ứng với anh, tôi sẽ tới xin người kia!”
Cảnh Sâm còn muốn nói thêm…
Ôn Noãn lại kêu anh ta rời đi: “Chăm sóc Bạch Vi cho tốt, đừng nói anh đã tới đây!”
Cảnh Sâm rời đi.
Ôn Noãn lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, mở nắp uống từ từ.
Gió đêm lạnh lẽo, bia cũng lạnh băng.
Đêm đến khi tỉnh lại, trên mặt toàn là nước mắt.
Sau đó cô ngồi cả một đêm trên sân phơi,
chờ tới khi bừng tỉnh nắng vàng rực rỡ đã xuất hiện, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Ôn Noãn cúi đầu, nhẹ nhàng bấm gọi vào số điện thoại của Hoắc Minh.
“Hoắc Minh, tôi muốn qăp anh!”