Hoắc tổng truy thê - Chương 196: Tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ!
Ôn Noãn bất ngờ nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Từ.
Cô cho rằng chuyện hợp tác với Tống Giám đốc Từ đã không thể bàn bạc được nữa, đang chuẩn bị tìm đối tác khác, ai biết lòng vòng một hồi…
Tổng Giám đốc Từ lại đồng ý một cách sảng khoái.
Sau đó là bàn chuyện chi tiết trong hợp đồng, hoàn tất trong một tuần.
Ôn Noãn có sáu phòng nhạc trên danh nghĩa, đương nhiên không thế dịch chuyến vị trí dạy đàn dương cầm ban đầu, vì thế cô dùng hết hai mươi triệu do Chu Truyền Nhân đầu tư đế thuê cửa hàng và trang hoàng lại.
Tất cả các phòng nhạc đều được chia không gian để làm phòng triển lãm.
Chu Mộ Ngôn có nhiều bạn chơi xe, ai ai cũng trẻ tuổi, mặc tây trang thắt cà vạt trông rất bảnh bao, vừa hiểu về xe cộ lại còn biết giao tiếp, ngày đầu tiên khai trương thật sự đã bán cháy hàng!
Hai trăm chiếc, doanh thu bán hàng là một trăm hai mươi triệu.
Ôn Noãn tự gọi điện thoại cho Tổng Giám
đốc Từ, Tống Giám đốc Từ cười ãn cả cơ mặt.
Trong lời nói của ông ấy thế hiện sự thân thiết vô cùng: “Là tôi đã xem thường thực lực của Tống Giám đốc òn, trước đây chưa từng có ai khai thác thị trường này, Tổng Giám đốc ôn chính là người đầu tiên nếm thử con cua đấy! Như vậy đi, con người của tôi từ trước đến nay vốn tục tằng, đế chúc mừng tôi sẽ nói thêm một điếm nữa cho các cô!”
Ôn Noãn hơi mỉm cười: “Tồi đây cảm ơn Tổng Giám đốc Từ, hôm nào rảnh mời ngài ăn cơm!”
Tổng Giám đốc Từ tỏ vẻ khách sáo:” Được thôi!”
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Sói nhỏ Chu Mộ Ngôn cầm một chồng đơn đặt hàng tới đây, cậu ta mặc một bộ vest đen như mực, dáng người cao ráo kia khiến người ta không rời được mắt. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, nhỏ giọng phàn nàn: “Mấy cô kia như muốn ăn thịt tôi luôn vậy! Cô thật sự biến chỗ này thành câu lạc bộ Hắc Mã rồi đấy.”
Nói một hồi lại không nghiêm túc, định dựa vào cô đế làm nũng.
òn Noãn liếc cậu ta một cái.
Sói nhỏ ngồi thẳng ngay tức khắc, không dám động đậy, thật ra cậu ta có hơi sợ ôn Noãn.
Ôn Noãn nhận lấy số đơn đặt hàng trong tay cậu ta, nhẹ nhàng lật xem, thế mà còn khen thêm một câu: “Làm không tồi! Tiền hoa hồng của cậu trong ngày hôm nay hẳn là phải tới vài chục ngàn đấy!”
Anh mắt của sói nhỏ mang theo khát vọng!
Cậu ta muốn cô thưởng cái khác!
Ôn Noãn nào biết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu cậu ta, cô cấn thận nghĩ rồi nói: “Có khả năng cơn sốt như hôm nay chỉ duy trì được trong vòng một tuần! Tôi muốn thành lập một nhóm kế hoạch, mở rộng phòng triển lãm của chúng ta ra ngoài! Mặt khác… sảnh lớn lầu một của một số trung tâm thương mại cao cấp cũng là cơ hội kinh doanh tốt!”
Chu Mộ Ngôn thốt lên: “Người phụ nữ này, cô muốn kiếm bao nhiêu tiền mới đủ hả?”
Cậu ta không muốn làm mấy chuyện phiền toái đó đâu, cậu ta chỉ muốn nghỉ ngơi, đùa giỡn mấy em gái và uống rượu cùng anh em thôi.
Vẻ mặt của Ôn Noãn trở nên nặng nề.
Cô nói mà mặt không cảm xúc: “Cậu không muốn làm, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tống Giám đốc Chu, giải thích cho ông ấy biết.”
“Làm thì làm!” chu Mộ Ngôn ồn ào.
Cậu ta lại nhìn ôn Noãn một cái, cô cúi đầu xem kế hoạch, góc nghiêng xinh đẹp mềm mại khó nói thành lời, dường như màu tóc cũng không giống với những người khác, không nhuộm màu…
Thật là xinh đẹp!
Cậu ta nhất định phải bắt được cô, sau khi hái được trái cây chiến thắng thì nhất định sẽ khoe với tên họ Hoắc kia một phen.
Hừ!
Cậu chủ tôi đây không dễ chọc đâu!
Công ty Anh Kiệt.
Hoắc Minh ngồi trong văn phòng, cuộc họp online vừa mới kết thúc.
Thư ký Trương tiến vào bên trong.
Hoắc Minh đưa mắt nhìn cô ấy, uống một ngụm cà phê rồi nhẹ giọng hỏi: “Điều tra được chưa?”
Thư ký Trương gật đầu, đặt tài liệu đang cầm trong tay ở trước mặt anh rồi nói: “Cô ôn làm dự án này rất tốt, cô ấy chuấn bị khai thác thị trường ở thành phố B và trong các trung tám thương mại xung quanh, mấy ngày nay đang đi công tác.”
Hoắc Minh lật xem từ từ.
Chuyên ngành của anh là luật pháp, nhưng có học thêm về tài chính, tất nhiên cũng thành thạo.
Anh có thế nhanh chóng nhìn ra một ít vấn đề, ví dụ như vấn đề về tính bền vững, ắt hẳn ôn Noãn đã tính tới vấn đề này rồi nên cô mới có thế khai thác thị trường khác.
“Bày sạp lớn vậy sao…”
Hoắc Minh trầm ngâm một lát: “Cô gọi Tống Giám đốc Phương bên chi nhánh công ty Hoắc thị tới đây một chuyến, tôi có việc giao cho anh ta!”
Thư ký Trương đã đoán ra suy tính của cấp trên, đó là muốn sắp xếp Tổng Giám đốc Phương đến bên cạnh cô ôn đế nằm vùng, cô ấy do dự một chút vẫn hỏi: “Sao ngài lại không cho cô ôn biết chuyện ngài giúp đỡ cô ấy?”
Hoắc Minh cười chua xót.
Anh nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi có cho, cô ấy cũng không cần!”
Thư ký Trương không dám hỏi lại, cứ luôn cảm thấy gần đây BOSS nhà mình rất đáng thương… Thật ra cô ấy còn có một câu hỏi đó chính là Ôn Noãn càng bay càng cao, vậy không phải bọn họ càng khó đến với nhau hơn sao?
Hoắc Minh nhìn ra ý của cô ây, cười nhẹ.
“Tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ!”
Anh chỉ nghiêm túc muốn bắt đầu cùng cô một lần nữa, cho nên lý tưởng của cô là sinh con hay phát triển sự nghiệp, anh đều ủng hộ. Điều anh muốn chẳng qua chỉ là nụ cười của cô dành cho anh
Có Hoắc Minh âm thầm giúp đỡ, sự nghiệp của Ôn Noãn thành công rực rỡ.
Hơn một tháng, thanh danh của òn Noãn ở thành phố B đã vang dội, lên bài phỏng vấn doanh nhân rất nhiều lần
Sói nhỏ được hưởng ké.
Bọn họ còn cùng nhau chụp một tạp chí thời trang, tiêu đề là “Tân binh quý báu giới xe”, ngoại trừ mặt bìa còn có hơn mười trang ảnh trong vô cùng đẹp mắt, không quá thân mật nhưng bầu không khí lại mang tới nhiều cảm giác.
Thân phận của chu Mộ Ngôn bị lộ, con trai nhà giàu số một miền Nam.
Bỏ qua mọi thanh danh không tốt trước đây của cậu ta, lúc này xem như được cọ ở phía sau Ôn Noãn rồi gột rửa sạch sẽ, còn được báo kinh tế tài chính gọi rằng *hố phụ không sinh khuyến tử, rất có khí phách tinh anh giới kinh doanh!
*Người cha giỏi giang sẽ xin ra đứa con tài
giỏi
Đương nhiên bộ tạp chí này cũng đưa đến trên bàn làm việc của Hoắc Minh.
Anh nhìn rất lâu.
Anh biết Ôn Noãn và chu Mộ Ngôn thân thiết, cô rất thương yêu Chu Mộ Ngôn, cô tới thành phố khác để công tác cũng đưa Chu Mộ Ngôn theo…
Thư ký Trương tiến vào thì thấy dáng vẻ này của anh, cô ấy nhẹ giọng nói: “Luật sư Hoắc, đêm mai cô Ôn có tố chức một bữa tiệc mừng kỷ niệm công việc thành công, tôi lấy được một tấm thiệp mời, ngài muốn qua đó không?”
Một tấm thiệp mời được đặt xuống nhẹ nhàng…
*
Khách sạn Lệ Tinh.
Tiệc mừng kỷ niệm thành công của ôn Noãn rất hoành tráng.
Cha của sói nhỏ Chu Mộ Ngôn là chu Truyền Nhân, nhà giàu sô’ một phía Nam, cô’ ý từ thành phô’ H chạy đến đây. ông ta đã tới đây rồi thì sao Hoắc Chấn Đông chịu thua kém được, vì vậy ông ấy cũng đưa cả vợ và con gái tới luôn, đương nhiên còn có đứa con trai không biết cô’ gắng của ông ấy nữa!
Trong phòng nghỉ…
ôn Noãn đang định đi ra ngoài, người phục vụ gõ cửa tiến vào: “Cô ôn, có một vị họ Kiều tới tặng quà, ông ấy nói ông ấy chờ cô ở bên ngoài.”
Người phục vụ đưa cho cô một hộp quà tỉnh xảo.
òn Noãn mở ra, bên trong lại là viên kim cương hồng lúc trước cô cầm cố.
Đây là vật mà mẹ từng rất âu yếm.
Dù cho Ôn Noãn oán hận Kiều cảnh Niên cũng không thể vứt bỏ nó… Nhưng cô biết ý của Kiều Cảnh Niên, đơn giản đang muốn lợi dụng tình cảm ngày xưa với mẹ để cầu xin cô tha thứ.
òn Noãn gặp Kiều cảnh Niên ở trong phòng nghỉ.
Ông ấy tới đây một mình, lúc nhìn thấy ôn Noãn mặc bộ đồ dạ hội màu trắng dường như lại nhìn thấy Lục Tiểu Noãn của ngày xưa.
Giọng nói của Kiều cảnh Niên hơi run: “ôn Noãn, mong con tha thứ cho bố!”
Ôn Noãn rất bình tĩnh.
Cô khách sáo trả lời: “Tôi đã tìm kiếm chiếc vòng cổ này rất lâu, cảm ơn ông Kiều đã trả vật về với chủ cũ, cho nên đế cảm ơn ông kiều, cái này… Mong ông Kiều nhận lấy.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đưa ra một tờ chi phiếu, là một triệu tệ, gấp ba giá giá thị trường.
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên tái nhợt.
Ông ấy không muốn cái này, thứ ông ấy muốn chính là một đứa con ruột thịt ở bên cạnh mình…
Ôn Noãn cười nhẹ: “ông Kiều có vẻ hơi tham lam, trên đời này đâu phải chuyện tốt gì cũng rơi xuống người một nhà được? ông và… Người nhà của ông khiến tôi tổn thương nhiều như vậy mà còn muốn tôi trở về trao yêu thương làm tròn đạo hiếu sao, tôi không phải là đứa bé ấm áp đâu!”
Kiều Cảnh Niên hơi nhắm mắt: “ôn Noãn, mặc kệ con có tin hay không, người mà bổ yêu nhất chính là mẹ của con!”
Ôn Noãn rũ mắt.
Cô không muốn nghe những lời này, cũng không hề tin.
Cuối cùng Kiều cảnh Niên không lấy chi phiếu, hoảnq sơ rời đi…