Hoắc tổng truy thê - Chương 194 Luật sư Hoắc dạy cô chơi golf phải không
Chương 194: Luật sư Hoắc dạy cô chơi golf phải không?
Xe dừng lại dưới căn hộ của cò.
Chu Mộ Ngôn gào thét muốn lên lầu, nói cậu ta mệt quá rồi muốn ngủ lại ở đây.
Đương nhiên õn Noãn khòng đồng ý.
Cò thản nhiên lên tiếng: “Nếu cậu không muốn ngủ ở chồ mẹ tòi thì ra đường ngủ đi.”
Con sói nhỏ tức giận tới mức nghiến ráng nghiến lợi, cậu ta lại nhâc tới một chuyện khác: “Hai mươi triệu kia phải có một phần của òng đây chứ hả? Cò đừng nói với tòi là cõ muốn chiếm hết một mình đấy nhé?”
Ôn Noãn nghĩ ngợi: “Tổng Giám đốc Chu cho tỏi hai mươi triệu là đế tòi quản lý cậu mà!”
Cho nên hai mươi triệu này, cò không thế cho cậu ta chút nào.
Chu Mộ Ngôn cười ha ha, tay dài chân dài, lập tức nhảy xuống khỏi xe, trừng mắt với ôn
Noãn: “Người phụ nữ này cô… cô…”
ỏn Noãn không quan tâm đến cậu ta, chậm rãi đi lên l‘âu.
Chu Mộ Ngôn còn muốn mẩng tiếp, nhưng cậu ta nhìn theo bóng lưng thắng tắp của cỏ, bổng nhiên không thốt ra nổi một chữ nào.
Cò có vẻ rất đau lòng…
A!
Cậu ta đã nói là trong lòng cô vần còn tén họ Hoắc kia mà. Rõ ràng hai người họ đều thích nhau mà còn giả vờ thanh cao, nếu cậu ta mà thích ai là ôm thắng lên giường luôn, một đém tám lần mười 1‘ân!
Có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được?
Chu Mộ Ngôn lên xe, vốn định rời đi đầy phóng khoáng, thế nhưng đêm nay trong đau cậu ta chỉ toàn dáng vẻ đau lòng của người phụ nữ kia.
Đệt!
Thật mất hứng!
Bây giờ cậu ta không nhấc nổi hứng thú…
Ôn Noãn trở về càn hộ, Tiểu Bạch lập tức xông tới.
Đã một ngày nó không được gặp ôn Noãn, rất dính người.
ỏn Noãn dắt nó xuống dưới lầu đi dạo, đi khoảng nửa giờ thì chọn một cái ghế dài ngồi nghỉ ngơi, rút điện thoại gọi cho Bạch Vi, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.
Một lúc lâu sau Bạch Vi mới nhặn điện thoại, giọng khàn khàn, giống như vừa mới khóc.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay tớ ở cùng cậu nhé!”
Bạch Vi lăc đầu: “Tớ không sao đâu, cậu cứ bận việc của cậu đi. Vất vá lẩm cậu mới làm được một chút, đừng để chuyện nhỏ nhặt của tớ làm cậu phân tâm, cứ chăm chỉ làm việc đi, chổ đó còn có chút tiền mua quan tài của tớ quăng vào đó.”
Ôn Noãn không hỏi nhiều.
Cò còn nói thèm: *’Nếu cần dùng đến tiền thì cứ nói với tớ.”
Mặc dù Cảnh Sâm có tiền, nhưng anh ta và Bạch Vi danh không chính ngôn không thuận, cò khỏng muốn Bạch Vi phải ấm ức mở lời với Cảnh Sâm. Nghe thấy câu này của cô, Bạch Vi muốn khóc nhưng vần cô’ giả vờ thoải mái: “Tớ không sao đâu, thật đấy, có chuyện gì chắc chắn sẽ nói với cậu.”
Cò ấy vội vàng cúp điện thoại.
Trong căn hộ nhỏ, Cảnh Sâm đang đứng đối diện với cô ấy.
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ kiềm chế, cảm xúc đang nằm ngay trẽn bờ vực bùng nố, anh ta cãm hận hỏi Bạch Vi: “Đây mẹ nó là con của tòi đúng chứ? Dựa vào đâu mà em tự ý quyết định bỏ nó! Con mẹ nó ỏng đây còn chưa đủ yêu em sao, ngay cả hòn lể của cảnh Từ tôi cũng đưa em đến, trong (Tâu em đang suy nghĩ cái gì? Em muốn bỏ con của tôi, chuẩn bị làm hòa với Diêu Tử An, hai vợ chồng vui vẻ về cùng một nhà đúng không?”
Khuôn mặt Bạch Vi đẫm nước mắt.
Cò ấy vừa khóc vừa nói: “Sao tòi có thế làm hòa với anh ta được nữa!”
Cảnh Sâm đá đổ một chiếc ghế.
Anh ta nhìn Bạch Vi: “Chẳng qua em chỉ đang sợ tòi sẽ phải mang tiếng xấu. Bạch Vi, òng đây dám nằm chung một cái giường với em là đã không cần danh tiếng nữa rồi. Người sai chính là thằng khốn Diêu Tử An kia! ông đây và em yẽu thương lần nhau thì có gì sai? Nếu không phâi hằn lật lọng, chúng ta đã có thế nhận giấy chứng nhận kết hôn từ lâu rồi… Em do dự hết lần này đến lần khác, không phải là sợ õng đây sẽ không cưới được em sao. ông đây nói cho em biết, đời này cảnh Sâm này không phải em sẽ không kết hòn!”
Anh ta lại hung hãng thèm một câu: “Em cứ thử động vào đứa trẻ xem, tòi sẽ đánh gãy chân em, đế em cả đời không nghĩ tới chuyện muốn rời khỏi tòi nữa.”
Bạch Vi càng khóc càng dữ dội.
Cảnh Sâm còn định nói thêm gì đó, nhưng mắt anh ta lại đỏ ửng lên, dịu dàng ôm người con gái vào lồng ngực mình.
“Đừng khóc nữa, trời sập xuống vẫn còn có tòi mà!”
“Đứa trẻ này chắc chắn phải được sinh ra, là bố nó ngày đêm vất vả mới có được nó, không thế nói không cần được!”
Bạch vi khóc như một cò gái mít ướt.
*
Một tuần sau.
Chu Mộ Ngôn lắc lư đòi chân dài đi vào phòng làm việc của ôn Noãn.
Ôn Noãn ném cho cặu ta một xấp tài liệu: “Xem đi.”
Chu Mộ Ngôn mở ra, không hề có hứng thú.
SỐ mệnh cậu ta tốt, xuất thân giàu có, cả đời chỉ có hứng thú với phụ nữ và xe hơi, chẩng có hứng thú với mấy chuyện hoạt động kinh doanh buôn bán gì đó chút nào, nếu không phải vì chán ghét tên đàn õng họ Hoắc kia, cậu ta đã bỏ chạy từ lâu rồi!
ón Noãn không đế tâm đến thái độ của cậu ta.
Cô lạnh nhạt nói: “Nhóm khách hàng của trung tàm âm nhạc chúng ta rất cao cấp, tòi chuấn bị bố trí một địa điếm đặc biệt để tố chức một buối triển lãm ò tò và cậu sẽ là người phụ trách hạng mục này… Đương nhiên danh tiếng của chúng ta chưa cao, có thể người ta sẽ không chịu hợp tác với chúng ta!”
Chu Mộ Ngôn ném tập tài liệu đi.
Cậu ta nhai kẹo cao su, hừ nhẹ: “Trước đây thì đế tòi bán cà phê, giờ lại cho tòi đi bán xe, có phải sau này cò sẽ kêu tôi đi bán thân luôn không?”
Ôn Noãn hờ hững nói: “Với tính tình này của cậu mà cũng hầu hạ được người khác sao?”
Con sói nhỏ nhảy dựng lẽn, muốn thể hiện ngay tại chỗ cho cò xem.
Ôn Noãn không quan tâm tới cậu ta.
Con sói nhỏ ngượng ngùng nói: “Cò nói xem cò có chán không! Đã một tuần rồi mà vần còn nhớ thương tên họ Hoằc kia? Tôi nói cho cô biết, nếu cỏ đã được nếm qua hương vị của cỏ non như tôi đây, bảo đảm cô sẽ lặp tức buông bỏ được anh ta… Đàn ỏng già thì có gì tốt, còn không biết có được không kia kìa!”
ôn Noãn vẫn lạnh lùng thản nhiên: “Xem xong tài liệu đi, ngày mai đưa cậu đi xã giao! Biết chơi golf chú?”
Con sói nhỏ khua khoắng đòi chân dài.
Ôn Noãn ném ra một câu: “Không biết thì lập tức đi học đi!”
Con sói nhỏ mềm nhũn nằm nhoài ra: “Golf là hoạt động thế thao của người cao tuổi, ông đây còn tré như vậy!”
Ngày hôm sau, ôn Noãn đưa Chu Mộ Ngôn đến sân golí.
Đối phương là tổng đại lý BMW toàn quốc, Tổng Giám đốc Từ.
Một người đàn ông trung niên không có sở thích nào khác ngoài chơi golí và uống rượu.
Ôn Noãn đưa theo con sói nhỏ cùng đí chơi. Tống Giám đốc Từ rất tán thường cô, nhưng vẩn giữ thái độ hoài nghi đối với hạng mục kia, dù sao ông ấy cũng biết con sói nhỏ đi bên cạnh cô, đứa con trai bảo bối của Tổng Giám đốc Chu thành phố H!
Không đáng tin cậy cho lắm!
Tống Giám đốc Tử đánh một gậy, cười ha ha nói: “Tổng Giám đốc ôn chơi không tồi nhỉ, chắc chân từng được cao thủ hướng dần đúng không?”
Ôn Noãn hơi sửng sốt.
Cò biết chơi golí là nhờ Hoằc Minh dạy cho, anh chơi rất giỏi, cỏ không ngốc nên cũng học được kha khá.
Bây giờ Tống Giám đốc Từ vừa nhằc tới, Ôn Noãn cười ảm đạm: “Váng, chỉ là học phí rất cao!”
Tổng Giám đốc Từ là người thòng minh, không tiếp tục hỏi thêm.
Hai người chơi khá hợp, nhưng ôn Noãn có thể nhận ra Tổng Giám đốc Từ không có nhiều ý định, cỏ nghĩ có thế sau này sẽ không chắc chân có được cơ hội hợp tác.
Cò đã đặt chỗ cho bữa tối tại một câu lạc bộ thương vụ.
Trên bàn rượu Tống Giám đốc Từ nói rất nhiều, cũng thích mời rượu người khác.
Ôn Noãn uống hết một chai rượu vang đỏ nhỏ, trong người cực kỳ khó chịu, bèn vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chu Mộ Ngôn đứng phía sau cò.
Cậu ta hơi mất kiên nhẫn, nói: “VỊ Tổng Giám đốc Từ kia rõ ràng không có ý đinh hợp tác, cò còn chiều theo òng ta làm gì? Hơn nữa… Cho dù có thành cõng, một chút tiền lẻ đó đáng đế cò uống tới mức này sao? Phụ nữ mà chẳng có dáng vẻ của phụ nữ, là phụ nữ thì nên ờ nhà làm một quý bà giàu có, án cơm uống cà phê nghe hòa nhạc!”
Ôn Noãn lau mặt: “Tỏi không có số mệnh tốt như cậu! Đúng rồi, sao cậu lại vào đây, sao không ở cùng Tổng Giám đốc Tù?”
“Để làm gì! Người ta cũng đâu có ý định đó!”
Con sói nhỏ lại thêm một câu: “Cô đi theo tòi đi, cò đi theo tòi thì sẽ không phải chịu khổ thế này!”
Ôn Noãn trừng mắt liếc cậu ta một cái, ra ngoài.
Con sói nhỏ theo sau: “Mẹ kiếp! cỏ… cái người phụ nữ này, tốt bụng lại bị coi là lòng lang da sói!”