Hoắc tổng truy thê - Chương 193 Anh yêu em Chắc chắn là như vậy
Chương 193: Anh yêu em! Chắc chắn là như vậy!
Bạch Vi đứng thẳng người dậy, chậm rãi nói: “Chắc ăn phải cái gì không tốt fôi.M
Lời cò ấy vẫn không thế khiến ôn Noãn hoàn toàn yên tâm, trong lòng vẩn còn nghi ngờ đòi chút.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, sau đó vang lên một giọng nói quen thuộc: “Bạch Vi!”
Vậy mà lại là Diêu Tử An.
Toàn thân Bạch Vi cứng đờ, chậm rãi quay đâu lại nhìn chồng cũ của mình, nở một nụ cười đầy miễn cưỡng: “Nghe nói anh đã sinh con trai, chúc mừng. Bao giờ chúng ta đối được giấy chứng nhặn, anh cũng có thế đưa đứa con trai bảo bối của mình vào sổ hộ khẩu rồi.”
Diéu Tử An khòng lên tiếng.
Con ngươi tối đen của hắn nhìn chằm chằm Bạch Vi. Dáng vẻ lúc này của cô vừa yếu ớt lại xinh đẹp, khơi dậy toàn bộ những ký ức đẹp nhất trong đau hắn.
Ngày Bạch Vi còn học đại học, hai người họ vẫn còn rất tốt!
Đòi tay run rẩy của Diêu Tử An móc ra một bao thuốc lá từ trong túi, thành thạo rút một điếu đặt lên miệng, châm thuốc xong mới ngước mắt lên nhả ra một câu: “Bạch Vi, chúng ta… Chúng ta bắt đau lại một lần nữa đi!”
Ngay cá giọng nói của Bạch Vi cũng biến đổi.
Cò ấy nhẹ nhàng “a” một tiếng: “Diêu Tử An, anh cứ hay nói đùa, chúng ta đã đi tới mức độ này rồi, còn muốn bắt đầu lại một lần nữa thế nào?”
Cò ấy vừa dứt lời, bụng lại đau quặn lên.
Cò ấy ôm bụng theo bản năng.
Diêu Tử An hút một hơi thuốc lá, ánh mắt chăm chú dán chặt lẽn tay Bạch Vi… Có một số chuyện hằn có thể đoán được, nhưng hắn giả vờ không biết, nói thẳng ra không có lợi ích gì với hắn.
Hắn cô’ nuốt xuống cái sừng này!
Giọng Diêu Tử An nghẹn ngào: “Anh chỉ muốn làm hòa với em thòi, em thu dọn một chút đi, ngày mai anh sẽ đến đón em.”
Là một người đàn õng, hắn cảm thấy mình làm được đến bước này là đã vô cùng khó khàn.
Nhưng mà…
Nhưng mà hai người họ đều có lỗi, hắn có thế tha thứ cho Bạch Vi, hăn hi vọng Bạch Vi cũng có thế tha thứ cho hắn.
Ngay trong lúc hai bên đang giâng co, Cảnh Sâm tới.
Cảnh Sâm giao Bạch Vi cho ôn Noãn, còn mình thì cởi áo khoác, cười khẩy: “Diêu Tử An,
không phái anh nên ở nhà ôm con trai sao? Đồ cặn bã nhà anh còn đến đây làm gì? Muốn ăn đấm đúng không?”
Diêu Tử An nhìn thấy Cảnh Sâm, cơn tức giận cũng nối lên.
Tên khốn Cảnh Sâm này, dám làm vợ hằn thành… thành…
Cả hai người đàn ỏng đều không mấy lý trí, có vẻ đang chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Một giọng nói vang lẽn: “Hôm nay là hôn lể của nhà họ Cảnh, mấy người có đánh ghen cũng phải biết xem xét trường hợp.”
Người vừa nói, vậy mà lại là Hoắc Minh đang đi tới.
Hoắc Minh vốn là người nhạy bén, anh nhìn Bạch Vi đang õm bụng, lại nhìn dáng vẻ bị kích thích kia của Diêu Tử An thì đã đoán ra bảy tám phần, chỉ là ngoài mặt anh vẫn không nói gì-
cảnh Sâm quan tâm đến cảnh Từ, hạ tay xuống, nhưng sắc mặt vẫn vỏ cùng khó coi.
Diêu Tử An lùi về phía sau một bước, ánh mắt dừng trẽn khuôn mặt của Bạch Vi, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đứa con Đinh Tranh sinh ra không phải của tòi.”
Tin tức này giống như một tia sét giữa trời quang.
Nếu là trước kia, mọi người ở đây đều sẽ cười nói Diêu Tử An đáng bị như vậy, nhưng bây giờ… Không ai có thể cười nổi, đặc biệt là Bạch Vi với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Cò ấy biết, Diêu Tử An không muốn ly hòn.
Diêu Tử An đi đến trước mặt Bạch Vi, khuôn mặt cũng có thể coi là anh tuấn kia đỏ bừng lên, giọng nghẹn ngào: “Bạch Vi, trước đây anh quả thực là một thằng khốn nạn, nhưng anh thật lòng muốn làm hòa với em, anh biết em không muốn nhìn thấy anh… Nhưng cho dù có phải tán gia bại sản anh cũng không muốn chúng ta phải ly hôn.”
Bạch Vi cho hắn một cái tát.
Diêu Tử An đau khổ, đôi mắt đỏ hồng: “Quá khứ của chúng ta tốt đẹp như vậy mà, Bạch Vi, anh không thế buông tay!”
Hắn nói xong thì rời đi, từ trước tới nay chưa tửng đau khố đến vậy!
Bạch Vi òa lên khóc lớn.
Ôn Noãn nhẹ nhàng ỏm lấy cò ấy.
Cảnh Sâm đỡ lấy người trong tay cò, khách sáo nói với ỏn Noãn: “ỏn Noãn, cò về trước đi, tòi sẽ đưa Bạch Vi về, tôi muốn nói với cò ấy một số chuyện.”
Cảnh Sâm dìu Bạch Vi rời đi.
Trong đầu ôn Noãn võ cùng hỗn loạn, cô cứ cảm thấy mình đã bỏ sót chuyện gì đó. Đến khi hoàn hồn lại, ôn Noãn phát hiện ra chỉ còn mỗi cô và Hoẩc Minh còn đứng ở đây, lúc này anh đang tựa vào lối đi nhỏ lặng lẽ hút thuốc,
đôi mắt đen sâu thăm thẳm.
ỏn Noãn không muốn ở cùng một chỗ với anh, cò quay đau định bỏ đi.
Một cánh tay chân ngang trước người có.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Em thực sự muốn giữ con sói nhỏ kia bên cạnh mình sao? Nếu em muốn tiền đau tư, bao nhiêu anh cũng cho em!”
ỏn Noãn bình tĩnh lên tiếng: “Luật sư Hoắc, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với nhau cả, tòi cũng không có lý do gì để tiêu tiền của anh, vui lòng thả tay ra, tỏi muốn về nhà.”
Anh không thả.
Không những không thả, còn dùng ánh mẳt đó để nhìn cò.
Hoắc Minh tự nhận mình không phải một người đàn õng xem trọng chuyện tình dục, trước Ôn Noãn, bên cạnh anh cũng chưa từng có một người phụ nữ nào, nhưng không có thì không có thòi, tự mình cũng có thể xử lý, chỉ là sau khi đã từng có… mà lại mất, thì có vẻ khó mà nhịn được.
Dưới ánh đèn pha lê của khách sạn, khuôn mặt nhỏ nhằn của cỏ trâng nõn.
Vòng eo mảnh mai.
Anh vẩn nhớ rõ cảm giác mê hồn khi ỏm lấy cơ thể của cò…
Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn. Anh kìm nén dục vọng trong lòng, dịu dàng nói với cò: “Em đã hỏi anh hai lần… Em hỏi anh có yêu em không, ôn Noãn, hiện tại anh có thế trả lời em. Anh yêu em… Chắc chắn là như vậy.”
Trước đây anh khinh thường những lời thề non hẹn biến buồn nòn này, cũng rất ít khi nghĩ tới.
Nhưng anh biết tâm bệnh của cò ở đâu, là cô cảm thấy anh không yêu cò…
Anh biết lúc này nói ra cũng không thể lay động được cô, chỉ là anh vẫn muốn nói cho cõ biết!
Mặc dù anh không thèm để Chu Mộ Ngôn vào mắt, nhưng sự xuất hiện của cậu ta vẫn khiến anh phải bối rối, vốn dĩ anh muốn chậm rãi bù đầp cho cò.
Hoắc Minh nói xong, mắt ôn Noãn đã đỏ ngầu.
Những lời cô đã từng hy vọng được nghe, bây giờ anh mới nói ra thì còn có ý nghĩa gì?
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, thậm chí còn không thèm suy nghĩ đã thốt lén mấy chữ: “Tôi không cần.”
Cò định rời đi…
Hoăc Minh bắt lấy tay cò: “ôn Noãn, rất xin lỗi, anh đã làm em buồn.”
“Buông tay!”
Giọng Ôn Noãn run lén nhè nhẹ, cò hất tay anh ra rồi nhanh chóng rời đi… Cò đã từng thích anh đến vậy, bọn họ đã từng có một đoạn tình khắc cốt ghi tâm như vậy, nhưng anh cũng đã từng khiến cò tốn thương sâu sắc đến thế.
Trước mặt Hoắc Minh, cò luôn có thế giả vờ thờ ơ!
Ôn Noãn ngồi vào xe, mắt vẩn hơi hồng hồng.
Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn đã ở trên xe từ lâu, nhìn thấy dáng vẻ này của cô qua gương chiếu hậu thì lập tức nhảy dựng: “Đậu má! Cò gặp tên họ Hoắc kia rồi có đúng không? Cô vẫn còn thích anh ta?”
“Không có!”
Khuôn mặt đào hoa vốn luôn mang nụ cười của Chu Mộ Ngôn lúc này lại đột nhiên lạnh xuống: “Phủ nhận nhanh như vậy, hắn là trong lòng có gì mờ ám nhỉ? Ha…”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ngắt lời cậu ta: “Chu Mộ Ngôn, cậu cứ đi theo trêu chọc tôi, thực ra mục tiêu thực sự của cậu là Hoắc Minh đúng không?”
Con sói nhỏ lặp tức trở nẽn không vui.
“Đệt! Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy, ỏng đây không thích đàn ông!”
Nhưng sau đó cậu ta cũng nói ra sự thật: “Lúc ở thành phố H, anh ta xúc phạm tòi, khiến tôi vò cùng xấu hổ. Lúc đó õng đây cũng tặng cho anh ta một món quà lớn, ai ngờ anh ta thấy gái đẹp cũng không chút dao động, tôi thực sự nghi ngờ chức nãng của anh ta có vấn đề!”
Ôn Noãn dựa vào ghế sau.
Cò ngơ ngác lẳng nghe, hoảng hốt nhớ lại hình như đúng là có chuyện như vậy.
Năm ngoái, Hoâc Minh đi cõng tác ởthành phố H, là vụ án của Chu Truyền Nhàn, chuyện Chu Mộ Ngôn nói hẩn là chuyện đêm đó!
Ôn Noãn lại nhớ tới đêm hõm đó Hoắc
Minh còn gửi cho cò một tin nhắn thoại.
Hóa ra chính là buối tối hòm đó…
Chu Mộ Ngôn còn lầm bầm gì đó rất lâu nhưnq ôn Noãn khònq có hứnq thú nqhe tiếp…