Hoắc tổng truy thê - Chương 192 Chu Mộ Ngôn Con trai của người giàu nhất miền Nam
Chương 192: Chu Mộ Ngôn: Con trai của người giàu nhất miền Nam!
Ôn Noãn và Bạch Vi bước vào phòng tiệc.
Cò chú ý thấy bàn của bọn họ hầu hết đều là các chị em dâu thuộc lớp con cháu nhà họ Cảnh.
Ôn Noãn chợt hiếu ra, Cảnh Sâm thực sự rất đế tám!
Mẹ của Cảnh Từ tới chia kẹo, nhìn thấy ôn Noãn, cũng khách sáo nói chuyện vài câu.
õn Noãn mỉm cười đưa tiền mừng.
Khi mẹ của Cảnh Từ đưa tay nhận, biếu cảm hơi kỳ lạ, trước đây bà ấy quả thực rất khinh thường cò gái trước mặt này, thế nhưng sau đó Ôn Noãn lại ồn ào trở mặt với Hoắc Minh, không chịu bước chân vào gia đình giàu có, không khỏi nhìn cô bằng con mắt khác.
Cuộc hòn nhân hiện tại của cảnh Từ mặc dù không tệ, nhưng thân là mẹ của anh ấy, bà cũng nhận ra cảnh Từ không thực sự vui vẻ.
Đêm nay, nhìn thấy ôn Noãn, bà ấy hơi xúc động.
Ôn Noãn cũng không phải kiếu người cứ mãi nhìn về quá khứ, cò chỉ khẽ mỉm cười. Đúng lúc này, Chu Mộ Ngôn đi tới, ngồi xuống bên cạnh ỏn Noãn, ngoại hình bắt mắt cực kỳ thu hút sự chú ý.
Một nửa số người trong phòng tiệc đều đang nhìn về phía bàn bên này.
Kiều Cảnh Niên có chút quan hệ bạn bè với nhà gái, cả nhà Kiều An cũng tới, ngồi ngay bàn bẽn cạnh.
Thấy Ôn Noãn khoa trương như vậy, Kiều An rất khó chịu.
Bà Kiều nói nhỏ: “Chỉ là một tài xế mà thòi, con không cần để trong lòng!”
Kiều An nhếch mòi.
Bây giờ, cái gì cò ta cũng muốn so sánh với ôn Noãn. Trước đây, cò ta rất kiêu ngạo vì mình cũng được coi như có chút danh tiếng trong giới nghệ sĩ dưong cầm, thế nhưng tài náng của cô ta có hạn, không thế tiến vào tầng lớp nghệ sĩ chân chính.
Cò ta đã từng xem ôn Noãn đánh đàn, tài năng trời phú đó khiến cò ta phải ghen tị!
Cũng may, cuối cùng thì sau này ôn Noãn cũng không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm được nữa!
A!
Cò ta còn tưởng ôn Noãn tài giỏi thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thòi. Đau lòng vì thất tình, đi tìm một tên tài xê’ chẳng có thể diện gì này, toàn thân tên đó từ trên xuống dưới chằc chỉ có mỗi cái mặt là nhìn được!
Kiều An rất yên tâm, cò ta cực kỳ tin tưởng, rất nhanh thôi, Hoắc Minh sẽ chán ghét ôn Noãn!
Lúc này, Hoắc Minh đã quay lại.
Với thân phận của mình, Hoắc Minh được mời ngồi ở bàn chính, người ngồi cùng bàn đều là các ông chủ lớn trong giới kinh doanh toàn ngành.
Hoẳc Chấn Đòng, Chu Truyền Nhân đều ngồi ở đó!
Hoẩc Minh đã rất thành thục, ngồi giữa các vị cao tuổi cũng có thể nói chuyện vui vẻ như nước chảy mây trôi. Anh vừa nói chuyện phiếm vừa hút thuốc, ánh mắt nhìn ôn Noãn chăm chú… Bộ váy hòm nay cò mặc rất đẹp!
Hoắc Chấn Đông nhìn theo ánh mắt anh.
Ông đập con trai mình: “Con không ra chào hỏi một chút sao?”
Hoăc Minh nở nụ cười rất nhẹ: “Có cậu ấm của Tổng Giám đốc Chu ở đó, chắc chắng có chỗ cho con đâu!”
Chu Truyền Nhân sắc mặt hồng hào đang xã giao, nghe thấy lời này thì sửng sốt: “Cậu nói Mộ Ngõn… Mộ Ngôn đàu?”
Hoắc Minh còn chưa kịp trả lời, Kiều Cảnh Niên đã dần Kiều An tới bàn chào hỏi.
Kiều An lại tiếp tục khoe mẽ, gọi Hoâc Chấn Đòng một tiếng.
Hoẩc Chấn Đòng rất không thích cò ta, nhưng ngoài mặt vẩn bình thản đáp lại, sau đó chuyến sang nói chuyện với Kiều Cảnh Niên. Kiều An thấy Hoắc Minh không quan tâm tới mình thì nở nụ cười yếu ớt, nói: “Em vừa gặp ôn Noãn, vốn định giải thích với cò ta, nhưng không ngờ cỏ ta đã vượt qua được nổi đau thất tình rồi, yéu đương với một tài xế, còn đưa cả đến bữa tiệc hôm nay!”
Tài xế?
Hoắc Chấn Đông nhìn sang bàn bén kia, ừ, chính là thằng nhóc hoạt bát đó.
Nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống tài xê’ mà!
Chu Truyền Nhân cũng tò mò, tùy ý liếc mắt qua, sau đó mất bình tĩnh.
Con bướm sặc sỡ đang ngồi giữa đám phụ nữ kia không phải chính là đứa con trai bảo bối nhà õng ta sao! Ha ha… vẻ mặt kia rất vui vẻ mà, nào có thấy nửa phần sa sút?
Sắc mặt Chu Truyền Nhân lập tức trở nên nghiêm nghị: “Đó là con trai của tòi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An cứng đờ!
Gì chứ… Không phải tài xế, mà là con trai độc nhất của ỏng chủ lớn trong giới kinh doanh, người sở hữu khối tài sản trị giá trám tỷ, Chu Truyền Nhân?
Hoắc Chấn Đỏng cười nói: “Hóa ra là Mộ Ngôn!”
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, nói đầy sâu xa: “Chúc mừng Tống Giám đốc Chu đã tìm được con trai, xem ra… Trên máy bay riêng trở về thành phố H của Tổng Giám đốc Chu sẽ không còn cò đơn nữa rồi.”
Chu Truyền Nhân chăm chú nhìn sang bên kia.
Ông ta phát hiện ra có gái ngồi bên cạnh con sói nhỏ nhà mình cũng không tồi, rất chững chạc, Mộ Ngôn rất tôn trọng cò, thỉnh thoảng còn chăm sóc cò một chút… Đứa con này của õng mà cũng biết chăm sóc người khác!
Chu Truyền Nhân nghĩ ra gì đó!
Ông ta đứng dậy, đi tới bàn bên kia, nhẹ nhàng đặt tay lén vai con trai nhà mình: “Thằng nhóc này, con thật có bản lĩnh!”
Chu Mộ Ngôn cũng không có ý định trốn tránh.
Cậu ta đứng dậy, còn cợt nhả kéo ôn Noãn đứng dặy theo: “Bố, bố cũng đến ạ!”
Chu Truyền Nhân không khỏi nghĩ nhiều, cười ha ha: “Bạn gái mới hả?”
Ôn Noãn nhận ra thân phận cua người đàn õng trung niên trước mặt, lập tức nói: “Tòi
không phải… Tôi…”
Con sói nhỏ nhiệt tình giới thiệu: “Bố, cò ấy là bà chủ của con! Lúc con đang lưu lạc đau đường xó chợ đã cho con đồ ăn thức uống, còn cho con một công việc, bây giờ con vẫn đang ở nhà của cò ấy, đối xử với con rất tốt!”
Chu Truyền Nhân lại liếc mắt nhìn ôn Noãn!
Ngoại hình xinh đẹp, dung mạo chính trực!
Lặp tức, ông ta dẫn con trai mình quay lại bàn chính, còn tiện thể dẩn theo ôn Noãn.
Tống Giám đốc Chu là người khôn khéo, chỉ vừa nhấc mòng lẽn là ỏng ta đã biết con trai mình định chạy về hướng nào, đây rõ ràng là muốn nhờ vả con gái nhà người ta.
Lý do của Tổng Giám đốc Chu rất chính đáng: “Cô ôn là bà chủ của Mộ Ngôn, đủ tư cách ngồi cùng bàn với chúng ta!”
Trước mắt bao người, ôn Noãn đã bước
vào hàng ngũ các triệu phú bạc tỷ.
Phục vụ lấy thêm hai cái ghế, không khéo lại đặt ngay bên cạnh Hoắc Minh, ôn Noãn đương nhiên sẽ không ngồi cạnh anh, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chấn Đông.
Vì vậy, Hoắc Minh khẽ nhướng mày với cò, ít nhiêu có ý tứ khiêu khích.
Con sói nhỏ ngồi xuống, hạ giọng: “Tên họ Hoắc nhà anh có chua không? Sau này anh vần sẽ chua như vậy thôi!”
Hoắc Minh hơi nhếch mòi!
Chu Truyền Nhân đánh giá ôn Noãn rất cao, từ cách nói chuyện cũng thế hiện sự tòn trọng rất rõ ràng, cuối cùng thẳng tay quyết định giao con trai mình cho ôn Noãn đào tạo, ỏn Noãn đã biết thân phận của đối phương, làm sao dám nhận?
Chu Truyền Nhàn rót cho cô một ly sữa hạnh nhân, mỉm cười hiền từ: “Tòi nghe nói trung tâm âm nhạc của cò ôn vừa mới được đưa vào hoạt động, rất nhiều phương diên còn chưa vào quỹ đạo, một cỏ gái trẻ bắt đau gáy dựng sự nghiệp chắc chắn không dể dàng. Vậy thế này đi, tòi đầu tư cho trung tâm của cò hai mươi triệu, coi như là đóng học phí cho đứa con trai bất tài này của tòi.”
Số tiền õng ta nói ra thực sự rất lớn…
Ôn Noãn mỉm cười: “Vậy cảm ơn Tổng Giám đốc Chu!”
Cò rót nửa ly rượu vang đỏ mời Chu Truyền Nhân, tỏ thái độ rõ ràng là giải quyết việc chung, khiến Chu Truyền Nhân càng đánh giá cao. ỏng ta nói với con sói nhỏ: “Đi theo Tổng Giám đốc Ôn, chăm chỉ học tập!”
Con sói nhỏ miệng lưỡi nhanh nhẹn, nói chuyện không ngừng!
Hai mươi triệu, quay về cậu ta sẽ đòi chia phần!
Ôn Noãn: Tiền đã vào túi tòi, cậu đừng có mà mơ!
Nhìn những chuyện vừa xảy ra, cũng là một người thòng minh, Hoắc Chấn Đòng lặp tức nhận ra ý đồ của Chu Truyền Nhân, ông ta đã lặng lẽ đấy con trai mình cho õn Noãn…
Ông nhìn con trai mình với ánh mắt đồng cảm.
Hoắc Minh vần duy trì phong độ vốn có nhưng trong lòng đã có toan tính.
Con sói nhỏ cười đắc ý với anh, đi vào nhà vệ sinh.
Đợi đến khi cậu ta đi ra thì phát hiện con gái nhà họ Kiều kia đang đứng ở cửa, tư thế và biếu cảm đó vừa nhìn đã thấy rõ ràng là đã quen với việc chơi bời bén ngoài… Chu Mộ Ngôn mỉm cười, kéo khóa quần rồi đi ra rửa tay.
Kiều An ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, nhẹ nhàng cười nói: “Cậu Chu, anh có biết quá khứ của ôn Noãn như thê’ nào không?”
Chu Mộ Ngôn châm một điếu thuốc lá, đứng dựa vào tường đối diện cô ta, chậm rãi hút.
Kiều An đang định sát lại gần.
Chu Mộ Ngôn lên tiếng: “Cô đừng có lại đây! Nói thật, người như cò, ông đây quơ tay một cái chỉ thấy toàn người chưa kết hòn, bà thím kết hòn rồi thì yên phận hơn một chút, đừng suốt ngày lẳng lơ bên ngoài, ông đây sợ bj lây bệnh!”
Sắc mặt Kiều An lập tức thay đổi.
Chu Mộ Ngôn phả một ngụm khói vào mặt cô ta: “Tránh ra, đừng chắn đường của õng đây!”
Ôn Noãn và Bạch Vi đứng bên ngoài nghe được.
Hai người lập tức đổi sang phòng khác.
Bạch Vi cười nói: “Khá thú vị đấy, lực còng kích rất mạnh! Nhưng mà thân phận của cậu ta như vậy, cặu thực sự muốn dẩn cậu ta theo bén cạnh mình hả?”
Ôn Noãn chậm rãi rửa tay: “Bố cậu ấy bỏ ra kha khá, đau tư cho phòng nhạc của tớ hai mươi triệu, coi như tớ chăm sóc cậu ta đi!”
Bạch Vi hâm mộ.
Tại sao cò ấy lại không kiếm được một người đàn òng vừa cao vừa giàu vừa đẹp thế này chứ, có một con sói nhỏ làm tài xê’ cho mình, lại còn biết dổ dành dì Nguyễn vui vẻ, còn kéo được hai mươi triệu đầu tư, có mà nằm mơ cũng phải cười tỉnh!
Bạch Vi vừa hâm mộ, dạ dày lại bắt dầu cồn cào.
Cò ấy nhoài người xuống bồn rửa mặt, nôn khan một lúc lâu, õn Noãn vội vàng vỗ lưng cho cô ấy… Vừa vỗ, trong lòng ỏn Noãn lại xuất hiện chút nghi ngờ.
Bạch Vi sẽ không mang thai đó chứ?