Hoắc tổng truy thê - Chương 188 Bây giờ anh đã hài lòng rồi chứ
Chương 188: Bây giờ anh đã hài lòng rồi chứ?
Thời gian trôi qua…
Hoắc Minh cố kìm nén thở hât ra, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong xe, bầu không khí bí bách.
Ôn Noãn bị ép nằm trên vai anh, khóe mât cò ươn ướt, tuy anh không làm gì cô nhưng hành vi như vậy thực sự rất tồi tệ!
Cô nhục nhã vô cùng: “Hoâc Minh, anh có thế buông tôi ra được không?”
Những ngón tay thon dài của Hoâc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu nâu dài của cô, sau đó di chuyến xuống bờ vai của cò, ít nhiều mang theo vài phần an ủi!
Ôn Noãn không cứ động, bới vì chi cần động đậy một chút cũng sẽ khiến cô càng thêm tùi nhục!
Sau khi Hoắc Minh bình tĩnh lại, anh nghiêng đầu muốn hôn cô…
Ôn Noãn né tránh, nói: “Tôi muốn xuống xe!”
Hoâc Minh vén mái tóc dài, nhìn khuôn mặt trâng hông của cô, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoái mái, tính tình cũng khá hơn: “Váy bẩn rồi, để anh lau cho em!”
Ôn Noãn muốn nói tự mình làm, nhưng cò nhìn thoáng qua rồi bỏ cuộc.
Hoâc Minh giúp cô lau sạch vết bẩn.
Sau đó anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta quay lại như trước kia nhé!”
Ôn Noãn từ từ nhích người sang ghế phụ, khuôn mặt nhỏ nhân võ câm, như thể vẻ đẹp vừa rồi chỉ thuộc về mình anh, cô nhìn châm châm vê phía trước, lạnh lùng nói: “Tình yêu ba người quá chật!’
Hoắc Minh nói nhỏ: “Anh không yêu cô tai’
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cô thán nhiên nói: “Hoâc Minh, chi cần giao tình giữa hai nhà họ Hoâc và nhà họ Kiều vẫn tiếp tục, anh và Kiều An sẽ không bao giờ có thế cất đứt mối quan hệ này! Giống như vụ kiện ly hôn cúa cò ta, anh có thế buông tay được sao?’
Hoâc Minh không nói gì.
Ôn Noãn câm thấy rất vò nghĩa, cô rất bình tĩnh nói: “Tôi muốn xuống xe!”
Lân này Hoắc Minh không giữ cô lại nữa, anh mở cửa xe cho cô. Không khí trong lành ùa vào khiến phổi anh đau nhức.
Ôn Noãn rời đi không thèm ngoảnh lại.
Trở lại căn hộ, Tiếu Bạch vẫy đuôi chạy tới, Ôn Noãn đút cho nó thức ăn cho chó: “Ăn từ từ thôi!”
Cô vào phòng tâm tâm rửa.
Cô ném thẳng chiếc váy dính đầy mùi hương của Hoắc Minh vào thùng rác.
Tắm rửa xong xuôi, Ôn Noãn ngồi trong căn hộ rất lâu, cho đến khi tay chân tê dại cô mới nhận ra đã là mười giờ đêm… Tivi vần đang mở, còn Tiếu Bạch thì đang nằm gặm xương.
Ôn Noãn đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Bác Hoâc, cháu muốn gặp bác!”
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông nhận được cuộc gọi, cám thấy khá đầc ý, xem ra con bé đã nghĩ thông suốt!
Ngược lại, bà Hoắc thì đang rơi nước mât.
Bà ấy nấm tay chồng mình: “Ngày mai ông hãy cư xử thật tốt, cố gắng lấy thêm vài điếm ấn tượng tốt cho Hoắc Minh, nếu không được thì dần Minh Cháu đi cùng, tòi thấy Ôn Noãn rất thích Minh Châu, luôn chiều con bé
về mọi mặt!”
Hoắc Chấn Đòng: Minh Châu còn lớn hơn Ôn Noãn một tuổi!
Hoắc Chấn Đông tràn đầy kỳ vọng trong lòng, vốn tưởng râng ôn Noãn sẽ nhận khối tài sân hàng trăm tỷ của nhà họ, nhưng không ngờ lại bị mâng vốn.
Hoắc Chấn Đông lịch sự tiền có về.
Đợi người đã đi xa…
Sắc mặt ông tối sầm: “Gọi Hoâc Minh đến đây!”
Thư ký lập tức thực hiện, chưa đầy nứa tiếng đồng hồ, Hoâc Minh đã tới!
Trong phòng làm việc của chú tịch tập đoàn nhà họ Hoâc vang lên tiếng sử vỡ tan tành kèm theo tiếng mâng giận dữ của Hoầc Chấn Đông: “Bố bảo con đi tranh đi giành, chứ không báo con đi đối phó với nhà họ Khương! Bố và Khương Minh từ trước tới giờ đều có qua lại với nhau, con vì theo đuối vợ mà suýt nữa đã làm cõng ty của con trai người ta bị phá sân, khốn kiếp, là ai đã dạy con như thế?”
Hoâc Minh đứng giữa đống đổ nát…
Trán đã bị trầy xước.
Anh nhẹ nhàng lau đi, nói với giọng điệu rất từ tốn: “BỐ, chẩng phái con học từ bố sao?”
Hoắc Chấn Đông tức điên người.
Chết tiệt, ông dạy như vậy khi nào?
Ông ấy nói đàn ông phải tranh giành, nhưng cũng phải nế tình mặt mũi của mọi người nữa chứ? Sau những gì ông ấy nói lần trước còn tưởng râng Hoâc Minh đã trở lại bình thường, nào ngờ thậm chí còn bất thường hơn!
Ông ấy lại mâng thêm vài câu.
Hoâc Minh đột nhiên nói: “ôn Noãn đã tới tìm bố sao?”
Hoắc Chấn Đông ậm ừ.
Hoâc Minh thờ ơ: “Chuyện của chúng con bô’ đừng quan tâm, con sẽ lo liệu tốt!”
Hoắc Chấn Đông trừng mất.
“Xử lý? Xử lý thê’ nào? Hoâc Minh, bô’ nói cho con biết, hãy dừng ngay những thủ đoạn lưu manh của con đi, đừng dọa con gái nhà người ta bỏ chạy, vừa rồi ôn Noãn tới, trông có vẻ con bé vừa mới khóc!”
Dù sao họ cũng là bô’ con, sao lại không mong con minh tốt chứ?
Hoâc Chấn Đòng vỗ vai anh: “Phụ nữ mạnh mẽ đến mấy cũng sợ đần ông bám chặt! Con cần kiên nhẩn hơn!”
Hoâc Minh dè dặt gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, Hoâc Chấn Đông gọi thư ký vào: “Đi rồi à?”
Thư ký mỉm cười: “Đi rồi!”
Hoâc Chấn Đòng nhàn nhã pha trà, giữa chừng ngừng lại, cười nói: “Hoâc Minh lầm rất tốt!”
Thư ký tỏ vẻ khó hiếu.
Hoâc Chấn Đông cười: “Hoâc Minh làm thì cũng đã làm rồi, một người làm bố như tôi nếu vổ tay khen nó giỏi, làm tốt thì sau này sao có thế nhìn mặt Khương Minh? Tụi nhỏ tranh giành đấu đá để theo đuổi bạn gái là dựa vào bán lĩnh cúa bán thân, những người bề trên như chúng tòi chỉ có thế giá khờ…”
Thư ký chăm chú chờ đợi: “Vậy Hoâc Minh…1’
Hoâc Chấn Đòng lại cười: “Nó là con trai của tòi, nó vẩn còn biết quan sát nhỉn nhận!”
Thư ký thán phục:…
Chạng vạng tối, Hoâc Minh lái xe đến căn hộ của ôn Noãn.
Anh bấm chuông.
Ôn Noãn nhìn thấy anh qua mât mèo, không muốn mở cửa, giọng nói của Hoâc Minh rất lạnh lùng: “Em sẽ muốn xem phần tài liệu này trong tay anh! Nếu em không mở cửa, anh cam đoan sẽ công khai cho mọi người biết ngay lập tức.”
Ôn Noãn mở cửa.
Cánh cửa mở ra, hai người nhìn nhau rất lâu cũng không lên tiếng nói chuyện.
Ánh mât Hoẳc Minh sâu thắm.
Giọng nói cúa anh thậm chí còn rất ôn hòa: “Em đến tỉm bố anh? Là vl Khương Duệ, vì muốn thoát khỏi anh?”
Cám giác bất lực quen thuộc đó lại ập tới òn Noãn.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Cô gần như cầu xin nói với anh: ‘Khương Duệ và tòi chầng có gì cả! Hoầc Minh, anh có thế đế cho tôi có mối quan hệ xã hội binh thường và bạn bè bình thường được không?”
“Anh sẽ ghen tị!”
Hoắc Minh đứng ở cửa, nói rất nhỏ nhẹ: “Đương nhiên anh biết em và cậu ta không thế nào, bởi vì trong lòng em vẩn còn nghĩ đến anh, nhưng mà ôn Noãn, mổi khi anh nhìn thấy cậu ta đưa em về nhà, cậu ta đỡ em lên xe, anh rất đế tâm!’
Anh đưa phần tài liệu trẽn tay mình cho cô.
“Xem cái này đi, anh nghĩ em sẽ biết nên lựa chọn như thế nào!”
Ôn Noãn biết bây giờ chuyện gì anh cũng dám làm nên cô nhanh chổng mờ ra xem.
Chỉ vừa mới nhìn thoáng qua, sâc mặt cô đã tái nhợt.
Trong đó chứa đựng một sô’ chứng cứ phi pháp của Khương Minh, chỉ cần một trong sô’ đó bị lộ ra ngoài, luật sư Khương Minh sẽ gặp râc rối, thậm chí danh tiếng sẽ bị húy hoại.
Những ngổn tay thon dài của ôn Noãn cuộn lại.
Cô chợt ngước mầt lên: “Hoầc Minh! Anh điên rồi!”
Hoắc Minh đưa tay lên sờ vào gương mặt lạnh lùng của cô, cười nhạt: “Anh biết em rất kính trọng Khương Minh và cũng rất thích Khương Sinh, chắc em luôn hy vọng bọn họ đều sống tốt, đúng không?”…
Ôn Noãn đứng đó, im lặng nhìn phần tài liệu.
Từng giọt nước mât rơi xuống.
Cô câm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ bị mất đi, cháng hạn như… Sự tự do!
Nước mát làm nhòe đi nét chữ.
Mãi cho đến khi nhìn không rõ nữa, cô mới ngước mât lên, nở nụ cười yếu ớt: ‘Hoâc Minh, anh đâ thâng! Bây giờ tỏi hứa với anh, sau này tỏi sẽ không bao giờ gặp Khương Duệ, không liên lạc với Khương Duệ nữa… Anh hài lòng fôi chứ? Hài lòng fôi thì anh lập tức cút đi!”
Cô không muốn nhìn thấy anh!
Cò không muốn gặp anh một chút nào.
Hoâc Minh không nhúc nhích, cô lặp lại lần nữa: ‘Luật Sư Hoắc, anh Hoâc… Anh yên tâm, từ giờ trở đi tôi sẽ không gặp người mà không được anh cho phép, tôi gặp ai, tiếp xúc với ai, đều sẽ đợi anh cho phép trước, hài lòng rồi chứ?”