Hoắc tổng truy thê - Chương 187 Đây đều là tác phẩm của Hoắc Minh
Chương 187: Đây đều là tác phẩm của Hoắc Minh!
Ôn Noãn tức giận đến run người.
Cô phẫn nộ nhưng bất lực: “Hoắc Minh, anh buộc tôi phải không còn bạn bè, người thân bên cạnh thì anh mới vui vẻ, phải không?”
Hoắc Minh cười lạnh.
“Khương Duệ thì tính là loại bạn nào của em, hả?”
“Suy nghĩ của cậu ta đối với em đã rõ như ban ngày, đến cả người qua đường còn biết!”
Ôn Noãn biết Hoắc Minh không phải nói đùa, muốn đạt được thứ gì đó, anh sẽ sẵn sàng nỗ lực, nếu anh nói muốn đối phó Khương Duệ thì chắc chắn là sự thật.
Ôn Noãn không dám mạo hiểm.
Khương Duệ là bạn của cô, đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, cô thà xa lánh người bạn này còn hơn làm hại cậu ta.
Nhưng trong lòng cô lại hận!
Rõ ràng cô không làm gì sai, chỉ là vô tình thích một người, hóa ra thích đã trở thành một cái tội, nếu đã như vậy, cô thà rằng chưa bao giờ yêu Hoắc Minh!
ôn Noãn cụp mắt xuống, cười.
Cô khẽ khàng nói: “Anh không yêu tôi, anh chỉ nhìn món đồ chơi yêu quý của mình bị lấy đi nên thẹn quá hóa giận mà thôi! Hoắc Minh… Tinh yêu không phải là chiếm hữu, mà là thành toàn!”
Hoắc Minh vô cảm: “Giống Khương Duệ hay sao?… Muốn mà không lấy được thì sao gọi là thích?”
ít nhất Hoắc Minh anh sẽ không như vậy.
Anh đã muốn cái gì thì chắc chắn phải có được!
ỏn Noãn không nói gì.
Hoắc Minh tiến lên một bước, đưa tay chạm vào mặt cô, Ôn Noãn quay mặt đi.
“Bây giờ đến cả chạm em cũng không cho anh chạm nữa hay sao?”
Hoắc Minh buông tay, đứng trước gương vuốt phẳng áo sơ mi, ánh mắt anh trong gương bắt gặp ánh mắt của cô.
Cửa thang máy mở ra.
Khương Duệ đứng bên ngoài, dịu dàng nhìn Ôn Noãn: “Tôi đưa cậu về!”
Thân thể ôn Noãn hơi cương.
Cô nghĩtới lời cảnh báo của Hoắc Minh.
Khương Duệ lại nhẹ nhàng ôm vai cô, nhỏ giọng nói: “Sắp khóc rồi! về đi!”
Ôn Noãn ngơ ngác.
Cô liếc nhìn Khương Duệ rồi ngoan ngoãn lên xe cùng cậu ta.
Hừng đông, tiền sảnh khách sạn.
Hoắc Minh đứng dưới ánh đèn mờ nhìn ôn Noãn lên xe Khương Duệ, cười nhạt.
Ôn Noãn, em không cho anh bước tới!
Vậy thì… anh chỉ còn cách đợi em tự cất bước về phía anh!
Ôn Noãn có lời muốn nói với Khương Duệ, Khương Duệ cũng nhận thây.
Cậu ta châm một điếu thuốc khi dừng đèn đỏ, rít một hơi: “Cậu muốn nói gì?”
òn Noãn nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Khương Duệ, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”
“Bởi vì Hoắc Minh?”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Cô và Khương Duệ còn chưa đến mức đó, cô không muốn vì cô mà cậu ta lại lún sâu vào, lẽ ra cậu ta phải có một cuộc sống tốt đẹp, nếu vì cô thì không đáng.
Khương Duệ chậm rãi hút thuốc.
Khi đèn xanh bật lên, cậu ta nhẹ nhàng nhấn ga, mãi đến khi đưa ôn Noãn về đến tận nhà.
Cậu ta dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “ôn Noãn, anh đã thích em từ lâu rồi! Anh đã bỏ cuộc một lần, chắc là vào lúc cãi nhau với cố Trường Khanh trong nhà hàng ,vì anh thấy Hoắc Minh cũng thích em. Anh từ bỏ vì anh không bằng anh ấy, hơn nữa nhà họ Khương cũng không bằng nhà họ Hoắc! Nhưng lần này… Anh không muốn bỏ cuộc!”
Khương Duệ quay đầu nhìn cô: “Dù là thua trắng tay!”
Ôn Noãn không biết nên nói gì!
Thậm chí cô còn không hứa hẹn với Khương Duệ bất cứ điều gì, nhưng cậu ta lại sẵn sàng mạo hiểm đến thế, nếu là cô năm hai mươi tuổi thì chắc chắn sẽ cùng tiến cùng lùi với cậu ta, nhưng giờ cô đã hai lăm, đã qua cái thời bốc đồng ấy.
“Khương Duệ!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng trước đây cô cũng từng thích một người rất nhiều.
Thích một người không sai.
Dáng vẻ cô nặng nề là vậy nhưng Khương Duệ lại chỉ khúc khích cười.
Cậu ta nói: “ôn Noãn, đây là việc của đàn ông! Mọi chuyện đều do anh tự nguyện, em không cần phải chịu gánh nặng tâm lý gì cả!”
Sao òn Noãn lại không mang gánh nặng đây?
Cô trở về căn hộ, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ.
Tiếu Bạch cuộn tròn bên cạnh cô…
Điện thoại đã ở trong tay, cô do dự nửa đêm, cuối cùng cũng không gọi cho Hoắc Minh.
Nửa tháng tiếp theo, cô không hề gặp lại Khương Duệ.
Tuy nhiên, trong tin tức tài chính và kinh tế lại thường nhìn thấy công ty Khoa học và Kỹ thuật Minh Duệ của Khương Duệ trong danh sách, hầu hết là những tin tức kinh tế tiêu cực, thậm chí liên quan đến sự đứt gãy của mắt xích tài chính.
Ôn Noãn gọi điện cho Bạch Vi, mời cô ấy đi uống cà phê.
Hai rưỡi chiều, vẻ mặt Bạch Vi rất tốt, cô ấy ngồi xuống đối diện òn Noãn, nói: “Người bận rộn như cậu hiếm khi đến tìm tôi, chẳng lẽ là vì chuyện của Khương Duệ hay sao?”
Ôn Noãn cười: “Rõ thế sao?”
“Siêu rõ luôn!”
Bạch Vi gọi cà phê, nhấp một ngụm rồi thấp giọng nói: “Tôi nghe cảnh Sâm nói tình hình công ty Khương Duệ hiện đang rất tệ, ngoài vấn đề tài sản còn có một số tranh chấp pháp lý! Nếu không sai thì hiện tại Khương Duệ phải làm một ngày mười tám tiếng.”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sự bất lực kia lại quay trở lại.
Cô cười khố: “Là tác phấm của Hoắc Minh sao?”
Bạch Vi không trả lời thẳng, cô ấy nhẹ nhàng nắm tay ôn Noãn: “Đạo hành Hoắc Minh quá cao, xét về thực lực và quan hệ thì Khương Duệ kém xa anh ta, nhưng Khương Duệ lại cứng đầu như vậy! Ôn Noãn, cậu khuyên cậu ấy chút đi!”
Ôn Noãn từng khuyên.
Khương Duệ nói: Dù là thua trắng ta!
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc, một lúc lâu sau mới mỉm cười: “Tớ sẽ!”
Bạch Vi nắm chặt tay cô.
Trên thực tế, bọn họ đều biết, thuyết phục
Khương Duệ cũng vô dụng, bởi vì mục đích của Khương Duệ không phải ở cùng ôn Noãn, cậu ta chỉ đang trút giận cho ôn Noãn mà thôi.
Nếu muốn dừng chuyện này thì chỉ có mỗi Hoắc Minh!
ốn Noãn uống xong cà phê, cô chậm rãi đi bộ về căn hộ thay vì bắt taxi.
Chiếc Continental vàng kim của Hoắc Minh đậu phía dưới.
Anh đang ngồi trong xe hút thuốc, cửa bên kia mở, như đang đợi ai.
Khi Ôn Noãn đi tới, anh ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô.
Ôn Noãn lên xe, cô nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi: “Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao?”
Hoắc Minh dập điếu thuốc, cười nhẹ.
“Đau lòng cho Khương Duệ rồi sao?”
“Anh muốn gì chẳng phải em đã biết rồi? Anh chỉ muốn em cam đoan sẽ không gặp Khương Duệ nữa mà thôi, rất khó hay sao?”
Ôn Noãn khiếp sợ trước sự vô liêm sỉ của anh.
Anh bày ra kế hoạch khiến công ty của Khương Duệ gần như phá sản chỉ vì muốn cô không gặp Khương Duệ nữa mà thôi?!
“Hoắc Minh, anh thật quá đáng!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cười lạnh: “Anh còn chưa kêu em về lại bên cạnh anh, sống chung với anh mà bảo là quá đáng hay sao?”
“Sống chung?”
Hoắc Minh ân cần giải thích với cô: “Chúng ta chỉ ăn cùng ngủ mà thôi!”
Ôn Noãn bỗng nhiên im lặng, cô ngồi bên cạnh anh, im lặng đến khó tin.
Hoắc Minh ngắm nhìn khuôn mặt của cô…
Anh đã nhiều ngày không gặp cô, nếu không có Khương Duệ thì cô cũng không lên xe của anh chứ đừng nói đến việc nói chuyện với anh.
Không hiểu sao Hoắc Minh cảm thấy hơi ghen tị!
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng động, cô mở tủ lạnh nhỏ trong xe, lấy ra một lon Coca ướp lạnh, dùng tay mở nắp ra… Hoắc Minh chỉ nhìn chứ không ngăn cô lại.
Coca lạnh như băng… Đổ thẳng xuống quần anh.
Nhiệt độ rét lạnh khiến Hoắc Minh suýt nữa nhảy dựng lên!
Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch!
ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi: “Hoắc Minh, anh cứ thử ngăn tôi xem!”
Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống xe nhưng Hoắc Minh lại ấn cô xuống rồi khóa cửa xe. Giọng anh khàn khàn: “Em làm ướt quần của anh mà muốn bỏ chạy à? Không định chịu trách nhiệm lau sạch à?”
Ôn Noãn dùng sức rút tay ra nhưng không được, bị anh kéo qua lau sạch chỗ ây… Lau một hồi, yết hầu Hoắc Minh nhấp nhô: “ôn Noãn, em cố ý đúng không?”
Ôn Noãn dùng sức hất anh ra.
Hoắc Minh vẫn nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt anh tuấn như kiềm chế một loại cảm xúc gì đó.
Ánh mắt cả hai đầy ấn ý.
Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “ôn Noãn, đã lâu rồi anh không có làm, rất muốn!”
Vành mắt ôn Noãn hơi đỏ lên…
Là người thì sẽ có nhu cầu, nhưng sao Hoắc Minh vẫn có thể tự tin nói anh muốn làm chuyện ấy với cô sau khi đã tốn thương cô? Cô lại cảm giác được sự bất bình đẳng giữa hai người họ.
Cô hơi ngấng đầu lên, kiềm chế bản thân không làm chuyện mất lý trí.
Sau đó cô dùng hết sức lực, bình tĩnh nói:
“Xin lỗi, tôi chẳng muốn chút nào!”
Cô tưởng anh sẽ tức giận…
Không ngờ Hoắc Minh lại không hề tức giận, không những không tức giận mà còn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt thanh tú của cô, giống như vô số lần trước đây!
Sự dịu dàng như vậy khiến trái tim ôn Noãn đau nhói!
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Chiếc xe này người ngoài sẽ không nhìn rõ được bên trong xe. Ôn Noãn, anh thật sự rất nhớ em!”
Ôn Noãn giật mình.
Sau đó cô bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”
Anh ôm lấy chiếc eo thon của cô, khàn giọng dỗ dành: “Đừng cử động, nếu không anh không dám đảm bảo sẽ làm gì em! Ngoan nhé… Ai bảo em đổ Coca lên người anh, anh vốn chỉ định đến thăm em một lát mà thôi! Hừ… Ôn Noãn…anh rất nhớ em…”
Ôn Noãn trốn không thoát.
Cô chỉ có thể quay mặt đi, lựa chọn không nhìn cũng không nghe…