Hoắc tổng truy thê - Chương 183 Khương Duệ ôn Noãn, cậu hãy thử với tôi đi
Chương 183: Khương Duệ: ôn Noãn, cậu hãy thử với tôi đi!
Sau khi Ôn Noãn xuất viện, cô bay tới Thụy Sĩ.
Cô ở đó với chị Lê một tuần, cuối cùng vẫn bị chị Lê gói ghém đưa về.
“Thành phố B lớn như thế, em đừng có chen ở đây với chị, chị ở chỗ này khá tốt! Ánh mặt trời, giai đẹp, ngay cả bác sĩ cũng ngon miệng nữa.” Chị Lê chớp mắt.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Được, vậy em về đây!”
Chị Lê ngồi xe tiễn cô.
Trước khi đi, cô ấy kéo tay ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Em trưởng thành rồi! Không giống trước nữa!”
Ôn Noãn mới vừa về thành phổ B.
Bạch Vi đã gọi điện thoại tới đòi quà, thuận tiện mời Ôn Noãn tham gia tiệc sinh nhật của Cảnh Sâm.
Ôn Noãn mới buông hành lý xuống.
Cô ngồi trên sô pha trong căn hộ nhỏ, cười: “Quà thì có vài cái nhưng tiệc sinh nhật tớ không đi đâu!”
Bạch Vi hạ giọng nói: “Cảnh Sâm không mời
anh ta!”
Anh ta là ai, trong lòng ôn Noãn biết rõ ràng, cô nghĩ ngợi rồi đồng ý.
Buổi tối thứ sáu, òn Noãn về nhà thay một bộ váy, gọi taxi đến câu lạc bộ kia.
Trong phòng bao đã vô cùng náo nhiệt.
Hầu hết là bạn của cảnh Sâm, cũng có mấy người là bạn học của Bạch Vi mà ôn Noãn quen.
Ôn Noãn tặng quà.
Là cặp đồng hồ đôi, hàng Thụy Sĩ rất quý giá.
Bạch Vi nhìn đỏ cả mắt, nhịn không được mà nói: “Cái này cực đắt, òn Noãn cậu chi mạnh tay với tớ quá đấy!”
Cô ấy gọi Cảnh Sâm tới.
Thật ra trong lòng cảnh Sâm rất bội phục õn Noãn.
Ôn Noãn đã bước một chân vào hào môn nhưng rồi hoàn toàn lui về.
Anh ta đã thấy được dáng vẻ Hoắc Minh đau khổ cầu xin cô quay lại, nếu anh ta mà là phụ nữ chắc chắn không chịu được, nhưng ôn Noãn người ta chịu được đấy, chỉ vậy thôi anh ta cũng đã rất phục cô rồi.
Cảnh Sâm ôm eo Bạch Vi, lời nói tỏ vẻ lấy lòng: “Tôi không nói dối mà. Nói không mời là không mời, tôi cũng thấy anh ấy phiền!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Cảnh Sâm, anh mà không nhắc tới còn tốt hơn!”
Cảnh Sám lại chọc ghẹo: “Hôm nay tôi mời không ít anh em, ai cũng như hoa như ngọc, ôn Noãn nhìn trúng ai thì cứ việc mang đi!”
Bạch Vi nhéo eo anh ta: “Nói bậy gì đó!”
Cảnh Sâm nhận lỗi, đưa tay ra vô cùng chuyên nghiệp, sắp xếp òn Noãn đến bên cạnh Cảnh Từ.
Ôn Noãn không thế tưởng được sẽ gặp lại Cảnh Từ trong trường hợp như thế này.
Thế nhưng đều là người trưởng thành rồi, hiện tại né tránh cũng có vẻ không được phóng khoáng, ôn Noãn hào phóng chào hỏi với cảnh Từ: “Đã lâu không gặp, cảnh Từ.”
Chuyện của ôn Noãn và Hoắc Minh, mọi người trong cái giới nhỏ xíu này ở thành phố B đều biết.
Cảnh Từ thấy khuôn mặt nhỏ nhòn nhọn của Ôn Noãn, đáy lòng dáng lên chút cảm xúc phức tạp, anh ấy không quên được mười ngày ở bên ôn Noãn, không quên được ngày bọn họ xem pháo hoa cùng nhau.
Cô quay lại cuộc sống độc thân, còn anh ấy
đã sắp kết hôn.
Trò chuyện vài câu, giọng nói anh ấy hơi khàn: “Tháng sau anh sẽ kết hôn!”
Ôn Noãn chúc phúc: “Chúc mừng anh, cảnh Từ!”
Lòng Cảnh Từ tràn đầy chua xót.
Anh ấy không có cảm giác gì với vợ tương lai, anh ấy thích người ngay trước mắt này đây, thế nhưng bọn họ lại không có khả năng.
Anh ấy cười nhẹ: “Cảm ơn!”
Sau đó bọn họ không tiếp tục trò chuyện, ôn Noãn lẳng lặng nhìn cảnh Sâm thổ lộ với Bạch Vi, nhìn người khác cười vui ca hát, nhìn Bạch Vi rút vào trong lòng cảnh Sâm!
Cô có hơi hâm mộ Bạch Vi, dám yêu dám hận!
Mà cô lại bị một đoạn tình cảm phá nát, không dám dễ dàng tin tưởng vào tình yêu.
Sau đó Diêu Tử An chạy tới làm loạn một hồi.
Anh ta uống nhiều, cầm bình rượu chạy tới, uống say rồi phát điên, đòi chúc mừng cảnh Sâm.
“Cảnh Sâm! Tôi chả phải hâm mộ gì anh cả!”
“Bây giờ anh ôm Bạch Vi nhưng tôi cũng có Đinh Tranh… Trong bụng Đinh Tranh còn đang mang thai con trai tôi nữa! Tôi vui muốn bay lên trời đây, cuộc sống này trôi qua thoải mái cực kỳ! Không còn có người phụ nữ nào cấm tôi ra ngoài uống rượu cũng không có ai cấm tỏi lêu lổng với người khác, tôi chỉ cần đưa tiền, đưa một đống tiền là có thể lấp kín miệng Đinh Tranh, về đến nhà tôi là ông lớn, cô ấy có thai vẫn phải đi theo quỳ xuống hầu hạ tôi!”
Mặt Bạch Vi tái mét.
Diêu Tử An nhìn đăm đăm vào mắt cô ấy, nói: “Mấy tháng nữa là Đinh Tranh sẽ sinh, khi nào chúng ta mới đi ký giấy ly hôn vậy, cô mau chóng nhường lại chỗ cho cô ấy đi.”
Bạch Vi lạnh lùng mở miệng: “Anh yên tâm, tôi cũng chả lưu luyến gì cái hầm cầu thúi của anh đâu!
Diêu Tử An chỉ vào cô ấy: “Được được được… Có rảnh đi làm!”
“Ai không đi là đồ nhát gan!”
Diêu Tử An rời đi.
Bạch Vi trốn vào toilet khóc, ôn Noãn muốn an ủi nhưng lúc cô đi tới cửa thì dừng lại.
Bên trong cửa khép hờ, cảnh Sám ôm Bạch Vi nhẹ giọng nói: “Đừng khóc! Hôm nay là sinh nhật anh, không phải đã nói là sẽ vui vẻ sao?”
Ôn Noãn chưa tiến vào.
Cô quay đầu cầm túi xách chuẩn bị về trước.
“Để anh đưa em về!” cảnh Từ lập tức đứng dậy.
Ôn Noãn nhẹ nhàng lấc đầu: “Không cần! Em gọi xe cũng tiện, cảnh Từ… Nếu kết hôn rồi thì phải đổi xử với người ta thật tốt, đừng mập mờ không rõ với người khác, bằng không vợ anh sẽ không vui.”
Lúc cô nói, cái mũi cao trắng hơi hơi đỏ lên.
Có lẽ hơi nhạy cảm!
Cảnh Từ cũng nhận ra, anh ấy rụt tay lại, hơi hơi mỉm cười: “Anh sẽ làm vậy! Em trở về nhớ chú ý an toàn!”
Ôn Noãn ừ một tiếng: “Giúp em nói với Bạch Vi một tiếng.”
Tâm trạng của cô không vui, vốn định sau khi rời khỏi đây sẽ đi dạo một chút, nhưng lúc vừa mới đi ra khỏi câu lạc bộ đã nhìn thấy một chiếc xe việt dã quen thuộc dừng trước cửa, người ngồi trên xe thấy cô đi ra thì lập tức nhảy xuống xe.
Là Khương Duệ!
Cậu ta mặc quần jean màu xanh sẫm, phía
trên khoác áo da màu đen.
Chỉ nhìn từ góc nghiêng, cặp chân vừa dài vừa thẳng kia cực kỳ hấp dẫn con gái.
òn Noãn cười: “Khương Duệ, sao cậu lại tới đây?”
Khương Duệ đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: “Mới đi công tác về, hỏi thăm một chút thì biết cậu đang ở chỗ này… Chơi vui không, tôi đưa cậu về nhé?”
Ôn Noãn nhìn gương mặt đẹp trai trẻ trung của cậu ta, cô biết tấm lòng của Khương Duệ.
Cậu ta thích cô, muốn theo đuổi cô.
Ôn Noãn nghĩ một hồi rồi nói: “Khương Duệ, tạm thời tôi không muốn yêu đương, cậu không cần phí thời gian…”
Một ngón tay thon dài chặn môi cô lại.
Vẻ mặt của Khương Duệ tỏ rõ sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Theo đuổi phụ nữ chỉ có hai chữ lãng mạn, không hề lãng phí… ôn Noãn tôi biết biết bây giờ cậu không muốn yêu đương, sau này cũng chưa chắc có thề thích tôi, nhưng tôi muốn thử một lần, tôi rất muốn thử một lần, không thử thì sao biết được chúng ta có thích hợp hay không!”
Ôn Noãn ngửa đầu, nhìn cậu ta.
Giờ khắc này Khương Duệ đã rất trưởng
thành, cực kỳ quyến rũ.
Giọng nói Khương Duệ hơi khàn: “Anh thích em! Anh muốn làm người yêu của em! Anh không giống với cảnh Từ… cả nhà anh cũng thích em, giữa chúng ta không có bất kỳ một lực cản nào cả, em chỉ cần hưởng thụ việc anh theo đuối em mà thôi! Ôn Noãn, thử với anh đi!”
Gió đêm thổi bay làn váy của ôn Noãn.
Cô và Khương Duệ đứng chung một chỗ, khung cảnh lãng mạn!
Khương Duệ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai gầy của cô, từ từ cúi người.
Cậu ta muốn hôn cô…
Ôn Noãn né tránh, cuối cùng nụ hôn dừng trên chóp mũi của cô, ở trong mắt người ngoài có vẻ vô cùng mập mờ thân mật.
Ôn Noãn thừa nhận, đề nghị của Khương Duệ khiến cô động lòng, một tình yêu mới thật sự là phương pháp tốt nhất để vuốt phẳng miệng vết thương, thế nhưng cô không muốn làm như vậy.
Khương Duệ là người bạn cô quý mến, cô không muốn lợi dụng cậu ta.
Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Khương Duệ, cậu để tôi bình tĩnh một thời gian có được không?”
Khương Duệ từ trên cao nhìn xuống, hồi lâu sau cậu ta mới nhẹ nhàng hỏi: “Thật ra đây cũng
không xem như là từ chối, có phải không?”
Ôn Noãn nói gì đó nhưng đã bị gió thối tan đi…
Cách đó không xa, một chiếc Bentley màu vàng kim dừng lại.
Hoắc Minh ngồi ở bên trong xe, lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ, đèn đường đánh vào khuôn mặt anh tuấn của anh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Anh nhìn òn Noãn dịu dàng nhìn Khương Duệ.
Anh thấy Khương Duệ mở cửa xe, đỡ lấy eo Ôn Noãn, phong độ nhẹ nhàng.
Anh nhìn ôn Noãn ngồi vào ghế phụ trên xe Khương Duệ…
Ôn Noãn chấp nhận Khương Duệ rồi sao?
Bọn họ sẽ ở bên nhau sao?
… Hoắc Minh dừng xe dưới nhà ôn Noãn, nqừnq một hồi mà đã trôi qua một buổi tối.