Hoắc tổng truy thê - Chương 182 Phải làm như thế nào em mới tha thứ cho anh
Chương 182: Phải làm như thế nào em mới tha thứ cho anh?
Trên mặt Hoắc Minh hiện lên vệt đỏ.
Anh không quan tâm vết bàn tay trên mặt mình, anh nhìn chằm chằm ôn Noãn, ánh mắt thâm trầm.
Ôn Noãn đau lòng đến mức thở không được!
Cô không phải đầu gỗ, cô cũng sẽ đau.
Thứ cô hết lòng hết dạ muốn quên đi, Hoắc Minh lại bày ra hoàn chỉnh ở trước mắt cô một lần nữa.
Cổ họng trắng nõn của ôn Noãn nhẹ động đậy.
Cô cố khống chế bản thân, mở miệng nói: “Hoắc Minh, có những thứ có thế tiêu tiền là mua lại được, ví dụ như cây đàn Morning Dew này, ví dụ như những đồ trang trí kia. Chỉ cần luật sư Hoắc muốn, không có gì mà không dùng tiền để mua được! Nhưng tình cảm đã hết thì là hết rồi, có tiêu nhiều tiền hơn cũng không về được!”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh thấy cô rất đẹp, muốn có được cô.
Thế nhưng… có nhiều thứ không còn như trước.
Dường như là sau chuyện này.
Ôn Noãn đã trở thành một thứ không thể thiếu trong sinh mệnh của anh, anh không cách nào từ bỏ cô, nếu có thể anh cũng không cần chật vật như vậy!
Hoắc Minh khó khăn mở miệng: “Phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”
Anh rất hiếu phụ nữ, đặc biệt là ôn Noãn!
Anh biết cô còn cảm giác với anh, nếu cô tức giận, oán hận, vậy anh chấp nhận bồi thường cho cô, cho dù phải trả cái giá rất lớn anh cũng đồng ý.
Ôn Noãn cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với anh.
Cô rũ mắt, cười cay đắng: “Hoắc Minh, lúc tôi muốn nói với anh, anh không cho tôi cơ hội! Hiện giờ anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi phải cho anh cơ hội này? Đưa tôi về, tôi còn không cầm điện thoại bên người!”
Hoắc Minh mím chặt môi.
Cuối cùng anh vần đưa cô về bệnh viện.
Xe dừng lại…
Ôn Noãn cởi dây an toàn định xuống xe.
Hoắc Minh ấn cánh tay của cô xuống, ánh mắt sáng quắc: “Anh đã mời đội chuyên gia giỏi nhất đến đây, có lẽ bọn họ sẽ có cách trị liệu cho chân em!”
Ôn Noãn nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc.
Cô nói: “Không cần!”
Nói xong, cô dùng sức tránh thoát tay anh, mở cửa xuống xe.
Hoắc Minh muốn xuống theo cô, nhưng lúc thấy cô từ chối đành phải kiềm chế.
Buổi chiều, Hoắc Minh mở họp ở văn phòng.
Điện thoại di động reo.
Anh thấy là của đội chuyên gia gọi đến nên ra hiệu tạm dừng cuộc họp, sau đó nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại, chuyên gia nước ngoài nói với anh: “ông Hoắc, cô ôn từ chối chúng tôi trị liệu, rất tiếc nhưng phải nói với ông rằng chúng tòi phải trở về nước! Mặt khác… Dựa vào tư liệu hiện có mà nói, khả năng dây thần kinh ở chân cô ôn có thể khôi phục không đến 10%.”
10%
Hoắc Minh nắm chặt di động, mặt không cảm xúc.
Buổi tối anh tới bệnh viện, ôn Noãn không chịu gặp anh.
Ngày ôn Noãn xuất viện, Kiều cảnh Niên chạy tới.
Ông ấy cố tình tới đây một là vì muốn nhìn Ôn Noãn, hai là vì cầu xin cho Kiều An.
Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Chuyện của Kiều An, tôi không có ý định rút đơn kiện!”
Rõ ràng Kiều cảnh Niên ngấn ra.
Ông ấy im lặng nhìn chăm chú vào cô gái trước mắt, rất giống với Tiểu Noãn của ông ấy, tính tình cũng giống.
Kiều Cảnh Niên dịu dàng nói: “Mặc kệ thế nào thì con bé cũng xem như là chị gái của con! Ôn Noãn, con có thế nể mặt bố, cho con bé một cơ hội không? Chuyện này bố đã tìm Hoắc Minh, thằng bé không chịu giúp, bố chỉ có thế tới xin con!”
Ôn Noãn nghe xong thì hoảng hổt.
Hoắc Minh mặc kệ cho nên tới cầu xin cô?
Có phải nếu Hoắc Minh nhúng tay vào, nhà họ Kiều có thể kiêu căng ngạo mạn lên tòa cùng cô rồi không.
Còn có… Bố?
Khóe mắt ôn Noãn ướt: “ông Kiều, bố của tôi tên Ôn Bá Ngôn!”
Kiều Cảnh Niên không từ bỏ.
Giọng nói của ông ấy càng dịu dàng hơn: “Bà nội ở nhà ngóng trông được gặp con, đã ngồi máy bay tới đây, đến lúc đó cả gia (Tinh chúng ta đoàn tụ! Nghe lời bố nói, cho Kiều An một cơ hội, sau này cả nhà chúng ta đều vui vẻ.”
Tha cho Kiều An?
Cả nhà đoàn tụ?
Ôn Noãn như nghe được một câu chuyện cười chẳng hề liên quan đến mình!
Cô chỉ cười nhẹ, nhìn về phía Kiều cảnh Niên: “ông Kiều này, tôi có thế hỏi lý do vì sao năm đó mẹ tôi lại rời bỏ ông không? Vì sao bà ấy đang có bầu lại rời bỏ ông, rồi ông lại cưới vợ mới nhanh như vậy?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên trắng bệch
Chuyện cũ đó, hiểu lầm… Là nỗi đau mãi mãi trong lòng ông ấy!
Kiều Cảnh Niên mất hồn mất vía, rời đi.
Ông ấy đi đến nhà họ Hoắc, xin Hoắc Chấn Đông giúp đỡ.
Hoắc Chấn Đông đón tiếp ông ấy ở phòng sách, sau khi ôn chuyện một hồi, Kiều cảnh Niên nói ra lý do.
Hoắc Chấn Đông nghe xong chỉ cười.
Thật ra ông rất bất mãn với Kiều cảnh Niên, nếu không phải lần trước ông ấy tới nhà xin giúp đỡ, chắc là Minh và ôn Noãn đã đính hôn chỉ chờ kết hôn sinh con, một cô gái tốt như vậy tự nhiên chạy mất!
Lần này Kiều cảnh Niên tới muốn nhờ cậy quyền thế nhà ông.
Hoắc Chấn Đông cười ha ha, vỗ bả vai Kiều Cảnh Niên như người anh trai lớn trong nhà: “Cảnh Niên, chuyện này ông đế Minh ra mặt chỉ như lửa cháy đố thêm dầu! Người trẻ tuổi mà, gặp chuyện tình cảm có chút hành động theo cảm tính! Tôi thấy ôn Noãn sẽ không buông tha Kiều An dễ dàng, lại nói tiếp ai bảo Kiều An tự động vào cửa của người ta chứ!”
Kiều Cảnh Niên hơi gấp: “ông có cách nào khác không?”
Hoắc Chấn Đông lại cười: “Thật ra có một cách, chỉ sợ ông không bỏ được mặt mũi thôi.”
Kiều Cảnh Niên khiêm tốn thỉnh giáo.
Hoắc Chấn Đông vừa đổ thêm nước trà vừa nói: “Hành vi của Kiều An là hành vi quá kích! Dựa theo trình tự pháp luật thì tôi thấy chạy không thoát một hai năm, không bằng đi bệnh viện làm một tờ đơn chứng minh con bé có bệnh về thần kinh!”
Kiều Cảnh Niên sửng sốt.
Ông ấy nhìn người bạn già, thật sự không ngờ tới ông lại đưa ra cách đó.
Viết đơn chứng minh con bé có bệnh về thần kinh, này…
Chấn Đông đã nghĩ như thế, vậy không phải Kiều An và Minh không còn khả năng đến với nhau nữa sao?
Kiều Cảnh Niên cũng từng thầm nghĩ.
Ôn Noãn là con ruột thịt nhưng con bé vừa thông minh ưu tú lại rất hiểu chuyện, bỏ lỡ Hoắc Minh cô còn kiếm được một mổi lương duyên tốt, nhưng Kiều An lại khác, cho nên thật lòng mà nói ông ấy càng hy vọng Kiều An và Hoắc Minh tu thành chính quả hơn!
Hiện giờ thái độ của Hoắc Chấn Đỏng trực tiếp cho thấy nhà họ Hoắc không chấp nhận đứa con dâu như Kiều An!
Kiều Cảnh Niên đơ người nửa ngày mới miễn cưỡng cười: “Cũng xem như là một cách!”
Hoắc Chấn Đông biết ông ấy khó chịu, liền nói thẳng.
“Cảnh Niên, ông thương con phải có chừng mực! Hơn nữa… ôn Noãn mới là con ruột của ông, ai nhẹ ai nặng ông không phân biệt được sao? Tôi rất xem trọng con bé ôn Noãn này, mẹ của Minh đã đi xem thầy, nói nửa kia của Minh là tuổi Mèo!
Kiều Cảnh Niên hiếu ý nhà họ Hoắc.
Bọn họ không thích Kiều An!
Trong lòng ông ấy đau lòng, Kiều An dù có quá đáng nhưng tóm lại vẫn là con gái của ông ấy.
Ông ấy mệt mỏi bôn ba nhờ quan hệ viết đơn chứng minh có bệnh về thần kinh.
Tất nhiên Kiều An được thả ra.
Mấy ngày bị hành hạ, ánh sáng khi xưa đã mờ nhạt hơn nhiều!
Người của Cục cảnh sát nói với cô ta: “May mắn lắm nên mới làm được đơn chứng minh có bệnh về thần kinh! Nhưng mà chúng tôi sẽ theo dõi, cô Kiều cần phải tới bệnh viện tâm thần trị liệu ít nhất nửa tháng, nếu không tờ chứng minh này sẽ thành rác thải!”
Kiều An tức muốn điên lên!
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ: “Nhất định cô ta sẽ không bỏ qua cho ôn Noãn!”
Lúc này cảnh sát lại nói với cô ta: “Tốt nhất không nên có suy nghĩ nguy hiểm, cô ôn biết cô có đơn chứng minh có bệnh về thần kinh, cô ấy đã xin tòa án bảo vệ… Nói cách khác cô Kiều không được tiếp cận cô ôn trong vòng hai mét, nếu chúng tôi nhận được thông báo sẽ lập tức
đưa cô đến bệnh viện tâm thần!”
Nói xong, bọn họ áp cô ta lên xe: “Đi thôi! Mặc kệ điên thật hay điên giả, dù sao cũng phải đến bệnh viện tâm thần theo đúng thủ tục!”
Kiều An giãy giụa cuồng loạn: “Tôi muốn gặp Hoắc Minh!”
Người đè cô ta cười lạnh: “Luật sư Hoắc không muốn gặp cô!”
Kiều An hoàn toàn nqây ra…