Hoắc tổng truy thê - Chương 181 Một lần bất tín, trăm lần bất tin
Chương 181: Một lần bất tín, trăm lần bất tin!
Chuyên gia bó tay không có biện pháp khác.
Cuối cùng ôn Noãn tự mình tỉnh lại.
Đó là một đêm xuân tuyệt đẹp…
Hoắc Minh thảo luận cùng mấy vị chuyên gia xong, vừa mới đi đến cửa phòng đã nghe tiếng ôn Noãn nói chuyện, giọng nói có hơi suy yếu nhưng rõ ràng chính là giọng của cô.
Trái tim Hoắc Minh đập lỡ một nhịp.
Anh chưa từng muốn gặp một người nhiều đến thế.
Hoắc Minh đi nhanh vài bước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ôn Noãn dựa vào đầu giường, đang nói chuyện với dì Nguyễn, cô gầy hơn, mái tóc dài màu trà xõa trên đầu vai thon gầy khiến người ta thương mến… Thấy Hoắc Minh, nụ cười trên mặt cô nhạt dần.
Không khí kỳ lạ…
Dì Nguyễn mất tự nhiên đứng dậy: “Các con tâm sự đi!”
Thế nhưng ôn Noãn lại túm chặt góc áo của bà ấy, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn ăn cháo!”
Dì Nguyễn thương yêu nói: “Để mẹ đi mua cho con! Chờ mẹ một lát nha.”
Dì Nguyễn rời đi
Hoắc Minh từtừ đi vào phòng bệnh, anh đứng cạnh ôn Noãn, rõ ràng đã tới gần như vậy nhưng vẫn không dám chạm vào cô.
Gần đến quê hương lòng sợ hãi, anh nghĩ tâm trạng hiện giờ của anh là vậy.
Ôn Noãn bình tĩnh, vô cùng khách sáo nói: “Nghe nói anh đã tìm bác sĩ giúp tôi, cảm ơn luật sư Hoắc.”
“Nên làm thôi.”
Anh tham lam nhìn chằm chằm cô, giọng nói nghẹn lại không thành tiếng.
Ôn Noãn nhìn anh.
Sau đó cô nói rất chậm: “Chỉ là giữa chúng ta thật sự không cần phải thế! Những lời Bạch Vi nói anh không cần đặt ở trong lòng, đã là chuyện quá khứ, từ lần trước chúng ta kết thúc thì tất cả những điều này đều không liên quan tới anh!”
Hoắc Minh là luật sư, là người đứng đầu trong giới luật sư.
Trên toà án cả người anh toàn là miệng nhưng giờ khắc này anh lại không biết phải mở miệng thế nào.
Anh và Ôn Noãn chia tay, anh cho rằng phía sau là thể diện, lại chính là nỗi đau cả đời của cô!
Hoắc Minh ra phòng bệnh.
Anh không rời khỏi bệnh viện, chỉ ngồi bên trong chiếc Bentley vàng kim, im lặng hút thuốc.
Anh và Ôn Noãn bắt đầu hấp dẫn nhau từ khi cả hai thành niên, lúc thanh xuân thiếu niên khuyết thiếu cảm giác tim đập thình thịch, anh vẫn luôn khống chế tình cảm này vô cùng thành thạo, anh thích ôn Noãn nhưng anh tự nhận đó không phải là tình yêu sâu đậm gì, ít nhất cho tới lúc anh thoải mái quăng chi phiếu chia tay!
Khi Ôn Noãn cầm chi phiếu, đi ra khỏi thế giới của anh, anh mới phát hiện chuyện anh không thể chịu nổi chính là có một ngày, ôn Noãn thuộc về người khác.
Cô yêu người khác giống như đã từng yêu anh!
Hoắc Minh nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hơi ngẩng đầu lên, yết hầu căng ra không ngừng chạy lên chạy xuống… anh luôn nói ôn Noãn không chơi được nhưng hiện giờ người chơi không nổi lại chính là anh!
Hoắc Minh ngồi ở trong xe cả đêm.
Trời dần sáng lên, anh dập tắt điếu thuốc đang cháy rồi bước nhanh xuống xe.
Anh lên bậc thang đi tới phòng bệnh.
Ôn Noãn đã tỉnh, cô đang ngồi đo nhiệt độ cơ thế, đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đang ngậm nhiệt kế trong miệng, cả người nhìn cực kỳ yếu đuối đáng thương, như động vật nhỏ bị thương.
Thấy anh tới đây, cô chỉ lạnh lùng lướt nhìn qua.
Hoắc Minh đi qua, nhẹ nhàng lấy nhiệt kế ra nhìn, 36 độ.
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh.
Giọng nói Hoắc Minh khàn khàn: “Đi cùng anh đến chỗ này!”
Anh nói xong, không đợi cô phản kháng đã chặn ngang bế lên cô, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Noãn ngây ra.
Chờ hoàn hồn, cò dùng sức đấm vào vai anh: “Hoắc Minh, anh làm gì đấy?”
Anh mặc kệ cô đánh anh, chút đau này đối với anh chẳng là gì cả…
Y tá tới thu nhiệt kế, thấy được cảnh này cũng hoảng hốt: “Anh Hoắc, anh muốn đưa người bệnh đi đâu?”
Hoắc Minh không quan tâm.
Anh bước nhanh ôm ôn Noãn xuống lầu vào trong xe, cài dây an toàn thay cô rồi khóa xe lại.
Ôn Noãn không thế bình tĩnh được nữa.
“Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh từ từ thắt dây an toàn, anh chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chút nữa anh đưa em về!”
Ôn Noãn không giãy giụa nữa…
Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh vô dụng thôi, anh làm những điều này cũng không thay đổi được gì! Thà rằng anh lạnh lùng thoải mái ném chi phiếu như lúc đó còn hơn dây dưa không rõ như bây giờ!”
Lúc trước cô muốn chi phiếu chính là vì muốn cắt đứt rõ ràng với anh!
Ban đầu cả hai hợp ý, hiện giờ chia tay hòa bình!
Đây không phải là điều mà anh muốn sao?
Ôn Noãn không muốn nói tiếp, quay mặt nhìn về phía bên ngoài xe…
Hoắc Minh ngồi một lát rồi chạy xe đi, ôn Noãn nhận ra đây là đường về căn hộ của anh. Quả thật, nửa giờ sau anh dừng xe ở dưới căn hộ.
Anh ép ôm cô đi lên căn hộ.
Trong nháy mắt cửa được mở ra, dù cho ôn
Noãn đã xây dựng tâm lý cũng phải ngây người…
Morning Dew.
Rèm cửa kiểu Baroque, bình hoa xanh lam,
Dép lê đôi…
Nơi này vẫn hệt như lúc cô sống ở đây, thậm chí anh còn khôi phục lại chủ đề màu đen của Lễ Tinh Nhân.
Toàn bộ đều là dấu vết cô từng yêu anh!
Trái tim ôn Noãn đau đớn!
Vậy thì sao chứ? Anh cho rằng làm những thứ này sẽ khiến cô cảm động sao?
Hoắc Minh ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai mềm mại của cô, anh cực kỳ động tình, giọng nói nghẹn lại: “ôn Noãn… Chúng ta bắt đầu lần nữa đi! sống với nhau giống như trước kia, lúc này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ không làm em thất vọng! Anh sẽ tìm bác sĩtốt nhất chữa khỏi chân em, không khiến em phải tiếc nuối!”
Ôn Noãn luôn cho rằng đêm đó cô đã khóc hết nước mắt.
Thế nhưng lúc thấy những thứ này cô vẫn muốn khóc, không phải vì cảm động mà là bởi vì thương xót, bởi vì khổ sở, mọi vật ở đây đều đang nhắc tới lúc trước cô đã từng yêu say đắm một người đàn ông như thế nào, hằng đêm chờ anh ra sao, rồi lại mong đón tương lai cùng anh đến cỡ nào.
Thế nhưng mỗi lần anh đều chọn ở bên cạnh Kiều An!
Tiếc nuối…
Từ này sao có thế định nghĩa được sự mất mát trong đêm đó?
Cô mất đi người thân, mất đi ước mơ, mất luôn cả sự tín nhiệm với người yêu!
Vào cái đêm đen tốt mịt mùng đó, cô thất vọng đến tận cùng với anh!
Trong mắt Hoắc Minh đầy thâm tình, anh quỳ một gối trước mặt cô, trong tay cầm một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, còn sáng còn đẹp hơn cả cái trước.
Cả người ôn Noãn cứng đờ.
Giờ phút này, cô mất hết toàn bộ sức lực.
Hoắc Minh hôn lên ngón tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “ôn Noãn, anh phải dùng một tuần đế thuyết phục người buôn đồ cố Italy kia bán Morning Dew cho anh! Nếu sau này chân của em không thể khôi phục, chúng ta chỉ chơi đàn trong nhà thôi! Anh sẽ đàn cho em nghe! ôn Noãn… Anh cầu xin em để anh chăm sóc cho em, một đời một kiếp!”
“Năm nào anh cũng bên em vào ngày Lễ Tình Nhân.”
“Năm mới, sinh nhật, Nguyên Đán… chúng ta sẽ trải qua cùng nhau!”
“Em thích trẻ con, chúng ta sinh thêm mấy đứa!”
Anh muốn ở bên cô, anh muốn sống yên ổn!
Anh chưa từng khát vọng một cuộc hôn nhân đến vậy!
Hoắc Minh nắm đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương kia vào ngón áp út của cô… Chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, vừa vặn với ngón tay cô.
Chỉ là… Ôn Noãn rút tay lại.
Cô không cho anh đeo nhẫn!
Cả người Hoắc Minh cứng đờ, từ từ ngẩng đầu…
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Tôi rất cảm động! Thật sự! Một người đàn ông làm nhiều điều vì tôi như vậy ít nhất cũng có tấm lòng, nhưng mà Hoắc Minh… Một lần bất tin, trăm lần bất tin! Huống chi anh lại có tiền án nhiều lần! Hoắc Minh, giữa chúng ta không còn gì nữa, không phải bởi vì anh có yêu tôi hay không, mà là… Tôi không sẵn sàng để yêu anh.”
Hoắc Minh đứng dậy.
Anh đứng trên cao nhìn chằm chằm vào ôn Noãn
Trong nắng sớm khuôn mặt của cô lộ ra lớp lông tơ tinh tế, nhìn rất đáng yêu, thế nhưng vẻ mặt của cô vô cùng kiên định: “Đưa tôi về bệnh viện, tôi không muốn phải làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô.
Bổng nhiên anh giữ chặt gáy của cô, hung hăng hôn lên môi cô, không đợi cô phản ứng đã trượt vào trong…
Anh muốn hôn cô.
Anh muốn gợi lên toàn bộ hồi ức của thân thế cô về anh!
Anh không tin… Không tin ôn Noãn đã quên những điều đó!
Một bạt tai đánh vào khuôn mặt tuấn tú…
Ôn Noãn đỏ mắt, thở hồng hộc: “Hoắc Minh, đừng làm tôi phải khinh thường anh! Chúng ta không thể, hiện giờ không thế, sau này không thế… VTnh viễn không thể, anh có hiếu không?”