Hoắc tổng truy thê - Chương 180 Tôi tới để nói cho mấy người biết, ôn Noãn đã hi sinh những gì
- Trang Chủ
- Hoắc tổng truy thê
- Chương 180 Tôi tới để nói cho mấy người biết, ôn Noãn đã hi sinh những gì
Chương 180: Tôi tới để nói cho mấy người biết, ôn Noãn đã hi sinh những gì!
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh màu trắng toát, ôn Noãn im lặng nằm đó, bác sĩ cũng bó tay chịu trói, không thể làm gì được!
“Bà Nguyễn, cơ thể của con gái bà không có vấn đề gì, nhưng tiềm thức của cô ấy không muốn tỉnh lại, nên chúng ta chỉ có thể đợi!”
Bạch Vi đỡ dì Nguyên.
Dì Nguyễn vô cùng hoảng loạn: “Vậy không có cách nào để điều trị sao?”
Bác sĩ lắc đầu.
Do dự một chút, ông ta còn nói: “Gần đây cảm xúc của người bệnh không ốn định, có khi đế cô ấy được nghỉ ngơi một chút lại là chuyện tốt.”
Dì Nguyễn không hiếu rõ những kiến thức này, trái tim vẫn treo lơ lửng giữa không trung.
Bạch Vi cũng lo lắng, nhưng cô ấy phải trấn an dì Nguyễn trước: “Chắc không có vấn đề gì lớn đâu ạ, chúng ta cứ đề ôn Noãn ngủ thêm một hai ngày đi.”
Dì Nguyễn rưng rưng nước mắt gật đầu.
Bà ấy bưng một chậu nước ấm, lặng lẽ lau tay cho ôn Noãn.
Bạch Vi nhìn những ngón tay nhỏ nhắn thon dài kia, trong mắt hiện lên chua xót khó chịu… Dì Nguyễn còn chưa biết, ôn Noãn sẽ không bao giờ có thế… trở thành một nghệ sĩ dương cầm nữa!
Cô ấy lau nước mắt vừa chảy xuống, cảnh Sâm cầm đơn thuốc đi tới.
Anh ta hạ giọng, nói: “Sao lại khóc? ôn Noãn đang yên lành nằm ở đây, đừng ủ rũ nữa, ngoan!”
Bạch Vi liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ hơi khó chịu thôi!”
Cảnh Sâm ôm lấy cô ấy.
Anh ta đã không nói với Bạch Vi, vừa rồi anh ta tới hiệu thuốc thấy Diêu Tử An cùng Đinh Tranh đi khám thai, dáng vẻ ngọt ngào dính lấy nhau của hai người kia khiến cảnh Sâm thấy ghê tởm!
Nhưng mà như vậy rất tốt, Diêu Tử An không cặn bã thì anh ta làm gì có cơ hội.
Cảnh Sâm an ủi dì Nguyễn mấy câu, dì Nguyễn biết anh ta là em họ của cảnh Từ, không khỏi có chút mất tự nhiên.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Kiều Cảnh Niên cùng bà Kiều tới, vẻ mặt lúng túng, đặc biệt là bà Kiều, vô cùng lo lắng.
Bởi vì Kiều An bị bắt!
Người lớn gặp nhau, cảnh tượng chẳng có gì hay ho, dì Nguyễn cẩn thận đặt tay òn Noãn xuống dưới chăn, lạnh lùng nói: “ông Kiều, ông còn đến đây làm gì? ông sợ con gái ông hại ôn Noãn chưa đủ ác sao?”
Kiều Cảnh Niên chăm chú nhìn ôn Noãn.
Đứa trẻ kia im lặng nằm đó, giống như đang ngủ.
Dì Nguyễn cười chua xót: “Bác sĩ nói con bé không muốn tỉnh lại. ông Kiều, ông hài lòng chưa?”
Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Đế tôi sắp xếp bác sĩ cho con bé!”
Bạch Vi không nhịn được, lớn tiếng: “Kiều Cảnh Niên, ông đừng xuất hiện trước mắt ôn Noãn để kích thích cậu ấy nữa, cho dù là giúp đỡ thì cũng vậy! Tôi cầu xin ông hãy nhận thức rõ thân phận của mình, dù ông có nổi tiếng toàn cầu đi chăng nữa, hiện giờ, ở đây, ông chính là bố của một tên tội phạm!”
Bà Kiều không vui.
Bà ta nghiêm mặt nói: “Kiều An nhà chúng tôi chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi, cũng không phải cố ý!”
Bạch Vi cười ha ha một tiếng.
Vẻ mặt cô ấy cũng lạnh xuống: “Tâm trạng không tốt thì có thể ra đường cắn người bừa bãi à? Bà Kiều, tôi nói cho bà biết, vụ kiện này Kiều An chắc chắn phải chịu rồi!”
Bà Kiều cố gắng kiềm chế.
Bà ta cười lạnh: “ôn Noãn ghi thù trong lòng vì chuyện của Hoắc Minh đúng chứ? Thực sự tính ra thì cô ta đâu mất gì, chẳng biết tại sao cứ phải già mồm cãi láo cái gì chứ!”
Kiều Cảnh Niên quát: “Tố Dung!”
Bà Kiều không nói gì nữa, Kiều cảnh Niên lại hạ giọng nhẹ nhàng nói chuyện với dì Nguyền: “Ôn Noãn là máu mủ ruột thịt của tôi, bây giờ mọi người trong nhà bên kia đều đã biết chuyện rồi, bà cụ ở nhà cũng rất mong được nhìn thấy cháu gái! Bà Ôn, tôi hy vọng bà có thể thuyết phục ôn Noãn nhận tổ quy tông, sau đó tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài để được đào tạo âm nhạc một cách bài bản nhất, đế con bé trở thành một nhạc sĩ nối tiếng trên toàn thế giới!”
Ôn Noãn thừa hưởng tài năng thiên bấm của ông ấy.
Riêng về điểm này, Kiều An không bằng cô!
Dì Nguyễn hơi do dự, bà ấy không muốn làm chậm trễ sự nghiệp tương lai của đứa trẻ này.
Bạch Vi lại không nhịn nối: “Kiều cảnh Niên! Tôi đcm nhà ông!”
Kiều Cảnh Niên nhíu mày.
Đúng lúc này, Hoắc Minh vừa vặn đến cửa phòng bệnh. Anh nghe tin ôn Noãn vào viện liền lập tức vội vàng chạy tới xem sao.
Bà Kiều nhìn thấy Hoắc Minh thì giống như nhìn thấy quán cứu viện: “Hoắc Minh, cháu nhìn gia (Tinh cô ôn này, thật là không có lễ độ! ôn Noãn lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, thím nghĩ cô ta chắc chắn cũng chẳng lịch sự hơn là bao đâu!”
Bà ta ra sức khiêu khích, hận không thế dán Kiều An lên cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đấy tay bà ta ra, nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi cũng nhìn anh, sau đó ánh mắt đảo qua mặt hai vợ chồng Kiều cảnh Niên, nở một nụ cười lạnh lùng xinh đẹp: “Thật đúng lúc! Đều tới hết rồi!”
Cảnh Sâm giữ chặt tay cô ấy: “Bạch Vi, đừng nói nữa!”
Trong mắt Bạch Vi tràn ngập nước mắt.
Cô ấy gạt tay cảnh Sâm ra, nghẹn ngào nói: “Dựa vào đâu mà không cho tôi nói! Kiều An là tiểu thư, là người, còn ôn Noãn của chúng tôi thì là cây là cỏ đúng không? Chú ôn dì Nguyễn nuôi dạy cậu ấy tốt như vậy không phải là để cho mấy người đến chà đạp!
Tiếp đó, cô ấy chỉ vào Kiều cảnh Niên, cười lạnh.
“Kiều Cảnh Niên, vừa rồi ông nói muốn đưa Ôn Noãn ra nước ngoài học âm nhạc, bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết! Không thế nào! Vĩnh viễn không thế nào! Đêm hôm đó, ồn Noãn không chỉ mất đi người thân, cậu ấy còn bị tốn thương thần kinh ở chân, sau này cậu ấy không thế nào lái xe, cũng không thế nào trở thành một nhạc sĩ hàng đầu được nữa!… Người từ nhỏ cậu ấy luôn ngưỡng mộ nhất chính là Kiều cảnh Niên ông, cậu ấy có thể sử dụng hai tay của mình linh hoạt giống như ông, cậu ấy được di truyền tài năng trời phú của ông, thế nhưng chính vì sự ích kỷ của ông mà cậu ấy đã mất đi tài năng đó của mình!”
“Kiều Cảnh Niên, vì sự ích kỷ của ông mà ôn Noãn không thể gặp chú ôn một lần cuối cùng. Ông có biết cậu ấy đã hối hận như thế nào không?”
“Kiều Cảnh Niên, đêm đó, ồn Noãn mất đi nhiều thứ như vậy, các người lấy cái gì đế bồi thường cho cậu ấy?”
Môi Bạch Vi run rấy: “Các người nói cho tôi biết, các người bồi thường thế nào hả?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt!
Cái gì… Không thể chơi đàn được nữa!
Kiều Cảnh Niên ông nổi tiếng toàn thế giới, điều ông ấy khát khao nhất chính là có được một người học trò tâm đắc. Kiều An tố chất có hạn vốn dĩ không thể nối nghiệp ông ấy, có trời mới biết khi ông ấy biết ôn Noãn là con gái của mình đã vui mừng biết bao nhiêu.
Ông ấy đã từng xem video òn Noãn đàn dương cầm, đứa trẻ đó chỉ cần được mài giũa hơn nữa, chắc chắn sẽ trở thành châu báu!
Kiều Cảnh Niên vô cùng đau khố!
Một người khác cũng kinh hoàng không khác Kiều Cảnh Niên đó chính là Hoắc Minh. Gương mặt anh tuấn của anh căng thẳng, bàn tay lặng lẽ siết chặt.
Anh vẫn còn nhớ rõ, lần trước gặp cô, anh còn hỏi cô có muốn sang Pháp không, ôn Noãn nói cô sẽ không bao giờ đi nữa, hóa ra không phải không có ước mơ, mà là ước mơ của cô đã tan nát từ lâu.
Thậm chí cô không thế tiếp tục lái xe!
Hoắc Minh lên tiếng một cách khó khăn: “Tôi muốn gặp cô ây.”
Hai mắt Bạch Vi đỏ ngầu: “Hoắc Minh, tôi nghĩ người ôn Noãn không muốn thấy nhất chính là anh!”
… Người cô không muốn thấy nhất chính là anh!
Hoắc Minh chưa bao giờ biết lại có một câu nói có lực sát thương lớn như vậy đổi với anh! Khiến cho trái tim của anh không ngừng đau đớn tột cùng, giống như có một cái gai đâm vào tim anh, anh muốn nhố nó ra nhưng lại không thể làm được!
Anh không cổ xông vào phòng bệnh!
Anh nhìn ôn Noãn xuyên qua khe cửa phòng bệnh, nhìn dáng vẻ cô lặng lẽ nằm đó, ngoan ngoãn giống như trước đây cô vẫn thường nằm trong vòng tay anh, im lặng không nói một lời…
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “ít nhất, hãy để tôi mời chuyên gia đến khám cho cô ấy.”
Một người đàn ông như anh rất ít khi hạ mình thấp đến vậy, nhưng lúc này anh lại nói với Bạch Vi rất chân thành: “Tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy mà thôi!”
Tính cách Bạch Vi cứng rắn.
Cảnh Sâm ngăn cô ấy lại: “Đừng tùy hứng, lúc này để cho cô ấy tỉnh lại mới là quan trọng nhất!”
Đến khi anh ta nói chuyện với Hoắc Minh, sắc mặt lại thay đối, cười nói: “Hoắc Minh, Bạch Vi không hiếu chuyện, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cậu! Chuyện của ôn Noãn phải làm phiền cậu rồi.”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chỉ nhìn ôn Noãn, anh chờ mong cô tỉnh lại, mong có thể được ôm cô vào lòng một lần nữa.
Anh muốn nói với cô, cho anh… một cơ hội nữa, anh sẽ khônq tiếp tục làm cô phải thất vọnq!