Hoắc tổng truy thê - Chương 179 ông Kiều, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì
Chương 179: ông Kiều, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì!
Kiều An nhìn ôn Noãn chằm chằm.
Chiếc váy màu xanh nhạt được ưa chuộng, thần sắc rất tốt.
Kiều An tức giận đến phát điên.
Tại sao trạng thái của ôn Noãn lại tốt như thế? Rõ ràng Hoắc Minh không cần cô ta nữa, tại sao cô ta vẫn có thể sống thoải mái, còn có thể trở thành người xuất sắc như vậy?
Cô ta tuyệt đối không cho phép ôn Noãn thăng quan tiến chức thuận lợi!
Giọng Kiều An nhẹ nhàng: “Nghe nói cô sắp đoạt giải, hôm nay tôi tới đây đế tặng cô một món quà đặc biệt!”
Thư ký mang trà lên.
Ôn Noãn thản nhiên uống trà: “Cô Kiều có lòng quá! Nhưng mà chúng ta đâu thân thiết tới vậy nhỉ?”
Kiều An nhẹ nhàng lấy một con dao từ trong túi ra.
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ điên cuồng: “Tôi tặng một chút máu tươi, để cô ôn vui vẻ thêm một chút!”
Bạch Vi trợn trắng mắt.
Cô ấy không nhịn được mà trào phúng: “Cô muốn chết thì đừng có chết ở cửa nhà người khác! Hơn nữa Hoắc Minh không có ở đây, không có nhóm máu gấu trúc quý giá để cứu mạng cô đâu, cô tuyệt đối đừng làm loại chuyện lỗ vốn này!”
Ánh mắt Ôn Noãn bình tĩnh, chăm chú nhìn Kiều An.
Kiều An cười đến mức như phát điên: “Hoắc Minh anh ấy không chịu gặp tôi! Nên tôi chỉ có thể đến gặp cô Ôn, cô nói xem… Chỉ cần tôi tự đâm mình, sau đó lại báo cảnh sát nói cô ôn rắp tâm làm tôi bị thương, Hoắc Minh liệu sẽ nghĩthế nào về cô?”
“Anh ấy nghĩthế nào về tôi cũng không liên quan đến tôi! Thế nhưng tính mạng là của cô Kiều, tự cô không biết trân trọng thì người khác cũng không có cách nào!” ôn Noãn biết Kiều An không dám chết.
Một người ích kỷ đến cực điếm như vậy, sao có thể bỏ lại tất cả mà chết được?
Kiều An cũng chỉ là một cô bé muốn giành lại viên kẹo mà mình đã từng vứt đi mà thôi, còn Ôn Noãn cô đây lại chính là vật hi sinh của vướng mắc tình cảm giữa cô ta và Hoắc Minh.
Trên khóe môi Kiều An mang nụ cười, nhẹ nhàng cứa một đường xuống cố tay mình.
Cứa xong, cô ta gọi điện thoại cho Kiều cảnh Niên: “Bố ơi, ôn Noãn làm con bị thương… Bố mau tới đây cứu con đi! Con chảy nhiều máu quá…”
Cô ta lại gọi cho cảnh sát, gọi cảnh sát tới bắt Ôn Noãn.
Cô ta phải khiến ôn Noãn thân bại danh liệt! Thanh niên xuất sắc ư? Cứ nằm mơ đi!
Kiều Cảnh Niên đến rất nhanh, ông ấy tiến vào cùng mấy vị cảnh sát.
Kiều An vừa nhìn thấy Kiều cảnh Niên liền nhào vào lòng ông ấy, bật khóc: “Bố ơi, con chỉ khuyên ôn Noãn hòa giải với Hoắc Minh thôi, thế nhưng cô ta căm hận con, lấy dao cắt tay con, nói con tại sao còn chưa chết đi!”
Kiều Cảnh Niên ôm vai con gái, ánh mắt phức tạp.
Ông ấy nhìn về phía ôn Noãn: “Những lời Kiều An nói có phải là sự thật không?”
Ôn Noãn chăm chú nhìn người đàn ông này: Ông ta hỏi cô, có phải là sự thật không?
Trong lòng ông ấy đã tin tưởng Kiều An rồi!
Ha…
Trước đây không lâu ông ấy còn quỳ xuống trước mộ mẹ cô mà nôn ra máu, sống không bằng chết gọi Tiểu Noãn!
Tình cảm của đàn ông, không bằng một con chó!
Ôn Noãn cụp mắt.
May mà cô không có ý định nhận lại ông ta.
Nếu không thì lại thêm một lần khó chịu đựng nổi!
Mặt cô không đổi sắc, lên tiếng: “Là thật hay giả, chúng ta dùng chứng cứ nói chuyện!”
Kiều An nhỏ giọng: “Vết thương trên tay tôi là thật… Cô Ôn, tôi không có lý do gì đế chạy tới đây hãm hại cô.”
Biếu cảm của cô ta yếu ớt đáng thương: “Tôi đã định nể mặt Hoắc Minh mà bỏ qua cho cô, thế nhưng cô thật quá đáng, tôi biết cô vẫn còn hận tôi, tôi thực sự không ngờ cô lại muốn tôi chết!”
Giọng Kiều cảnh Niên bình tĩnh: “ôn Noãn, cháu xin lỗi Kiều An đi, chú sẽ thuyết phục con bé không đưa chuyện này ra pháp luật!”
Bạch Vi không nhịn được chửi ‘âm lên!
“VỊ họ Kiều này, không phải ông có bệnh gì đó chứ? Nếu người nhà ông có bệnh tâm thần thì đừng thả ra ngoài đế cắn người lung tung chứ, cấn thận chưa hại được người khác đã tự tổng mình vào tù đấy!”
Cô ấy biết quan hệ giữa Kiều cảnh Niên và Ôn Noãn, vô cùng đau lòng!
Kiều! Cảnh! Niên!
So với chú Ôn, ông ta thực sự không bằng một ngón tay của ông ấy!
Ôn Noãn được chú ôn nâng niu trong lòng bàn tay mà trưởng thành, chưa từng chịu bất kỳ nổi ấm ức nào. Còn nhớ khi học đại học, chỉ cần trời mưa, chú ôn sẽ che ô tới đón ôn Noãn, có lần cống trường bị ngập, người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi kia còn cõng ôn Noãn đi qua.
Lúc đó, tất cả các bạn nữ trong lớp, làm gì có ai không ước ao?
Bạch Vi định nói tiếp.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cản cô ấy lại: “Không cần đâu!”
Cô nhìn mấy vị cảnh sát đứng bên cạnh, mỉm cười: “ở đây chúng tôi có camera giám sát, còn có cả âm thanh! Hôm nay cô Kiều đây không hiếu tại sao lại tự cắt cổ tay để hãm hại tôi, có lẽ cô ây… vừa bị tâm thần vừa phạm tội! Bây giờ tôi sẽ cung cấp chứng cứ, chính thức kiện cô Kiều An tội phỉ báng, bôi nhọ danh dự, nhân phấm của người khác!”
Ôn Noãn vừa dứt lời, thư ký liền đưa video ra.
Mấy vị cảnh sát lập tức đi tới xem…
Sắc mặt Kiều An thay đổi chóng mặt: “ôn Noãn, cô quá nham hiểm, cô hãm hại tôi!”
“Câm miệng!” Kiều cảnh Niên quát cô ta.
Ông ấy vô cùng đau lòng, không thể tưởng tượng nối Kiều An lại có thể làm ra chuyện như vậy, lại có thể… hãm hại òn Noãn! Con bé vẫn luôn là một đứa trẻ rất thông minh lanh lợi, chỉ là hơi tùy hứng mà thôi!
Kiều Cảnh Niên lại nhìn ôn Noãn, khó khăn lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Từ nhỏ hoàn cảnh gia đình của Kiều An đã hơn người, cô ta thích gì thì làm nấy đã quen rồi.
Cô ta không thèm quan tâm mà nói: “Bố còn định nói chuyện gì với cô ta nữa, cùng lắm thì cho cô ta một ít tiền coi như bố thí cho ăn mày!”
Vừa dứt lời, mặt cô ta đã phải hứng một cái tát.
Là Kiều Cảnh Niên ra tay.
Đây là lần đầu tiên Kiều cảnh Niên đánh Kiều An, đánh xong, hố khấu* của ông ấy như muốn nứt ra: “Kiều An, con bé là em gái của con! Con bé là con gái ruột của bố, không phải ăn mày!”
*Kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ
Mặt Kiều An trắng bệch.
Sao có thể…
Tại sao bố lại biết được thân thế của ôn
Noãn?
Rõ ràng cô ta đã xé lá thư đó rồi!
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng, mấy vị cảnh sát cũng không thể bình tĩnh, thế mà một nhạc sĩtiếng tăm lừng lẩy như Kiều cảnh Niên lại có một đứa con khác, đứa trẻ này từ đâu ra?
Giọng Ôn Noãn lạnh lùng: “ông Kiều, cơm có thế ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa!”
Cô nhìn thẳng vào mắt ông ây, gằn từng tiếng: “Tôi họ ôn, bố của tôi là ôn Bá Ngôn! Tôi là con của Ôn Bá Ngôn và Lục Tiểu Noãn, không có bất cứ quan hệ gì với ông Kiều đây!”
Môi Kiều Cảnh Niên run run.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ ôn Noãn lại hận mình tới vậy, hận tới mức không muốn thừa nhận quan hệ với ông ấy.
Tay ông ấy run rấy, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đó là một tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN, hàng dưới cùng của tờ giấy viết một hàng chữ: [Kết quả giám định: Kiều cảnh Niên và ôn Noãn có cùng huyết thống là quan hệ bố con]
Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Thế này, cháu vẫn muốn nói chúng ta không có quan hệ gì sao?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm kia.
Cô nở nụ cười nhạt: “Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu được tại sao mẹ tòi lại phải rời khỏi ông! ông Kiều, tôi và ông có thể có quan hệ với nhau về mặt di truyền sinh học, nhưng trừ thứ đó ra thì giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì khác! Thậm chí, ông là bố của Kiều An, tôi rất ghét ông! Ông xin tôi tha thứ cho Kiều An, vậy ông có từng nghĩtới tôi đã hi sinh những gì trong chuyện tình cảm với Hoắc Minh hay không… ông Kiều, đừng đến trước mộ của mẹ tôi quấy rầy bà ấy nữa, bà ấy có bố tôi là đủ rồi, bố tôi thực sự rất yêu bà ấy!”
Ôn Noãn chăm chú nhìn Kiều cảnh Niên.
Cô chậm rãi xé tờ kết quả xét nghiệm kia thành từng mảnh!
Xé nát! Không đế lại dù chỉ một chút dấu vết!
Giống như sự ra đời của cô, luôn luôn chỉ có sự yêu thương che chở của ôn Bá Ngôn, không hề có sự tồn tại của Kiều cảnh Niên!
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt, không nhịn được lùi về sau.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào con gái ruột của mình, không thế tin nổi cô lại có thế tuyệt tình đến thế. Ông ấy vốn tưởng rằng nếu mình nói ra thân thế của ôn Noãn, cô sẽ giảng hòa với Kiều An, hai người họ có thể trở thành chị em tốt, yêu thương lần nhau.
Cuối cùng, lại trở thành hy vọng xa vời!
Ôn Noãn nhắm mắt, nhẹ nhàng lên tiếng:
“ông Kiều, mời ông đưa cô Kiều đi, tạm thời tôi vẫn giữ lại quyền khởi tố của mình, cũng mong ông dạy dỗ lại con gái của mình cho tốt, đừng đế cô ta ra ngoài hại người hại mình!”
“Tôi là Ôn Noãn, vĩnh viễn là họ ôn.”
Trong ngực ôn Noãn như có một dòng khí huyết cuồn cuộn. Cô không phải khúc gỗ, cô cũng có cảm xúc.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, cô đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện thăng trầm, cuối cùnq khônq chịu đưnq nối nữa, hôn mê bất tỉnh…