Hoắc tổng truy thê - Chương 178 Tôi chỉ cần ôn Noãn, cô ấy sẽ khóc
Chương 178: Tôi chỉ cần ôn Noãn, cô ấy sẽ khóc!
Hoắc Minh ra khỏi phòng bao.
Áo sơ mi trắng trên người dính máu, phần lớn đều là của cố Trường Khanh!
Anh châm một điếu thuốc lá ở hành lang, chậm rãi hút.
Dù anh coi thường cố Trường Khanh, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của cổ Trường Khanh có chỗ đúng.
Đoạn tình cảm này của anh và ôn Noãn, tưởng như bình đẳng, thực ra đều do cô nhường nhịn! Bởi vì hoàn cảnh gia đình khác biệt rất lớn nên sự hi sinh của cô trở thành việc đương nhiên, mà anh cũng chưa bao giờ đế ý.
Cố Trường Khanh nói đúng, anh hy sinh òn Noãn đế lấy lòng một người phụ nữ.
Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc.
Anh sinh ra vừa đẹp trai lại tự phụ nên rất thu hút phụ nữ.
Trong Lan Quế Phường, cố Trường Khanh có một người tình nhỏ tên là Mạn Mạn, giống ôn Noãn đến năm sáu phần.
Cô ta từng có duyên gặp Hoắc Minh ở Cục cảnh sát một lần.
Lúc ấy cô ta cảm thấy ánh mắt luật sư Hoắc nhìn cô rất lạ, cho nên lúc này gặp lại cô ta không thể dằn lòng được mà có một ít ảo tưởng, cho dù người đàn ông này không muốn có mối quan hệ láu dài với cô ta, chỉ cần một đêm thôi cô ta cũng đã thấy thỏa mãn.
Tim cô ta đập thình thịch.
Cô ta lại gần, khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh: “Luật sư Hoắc, em uống rượu với anh nhé?”
Hoắc Minh rất hay soi mói người khác.
Anh ghét nhất phụ nữ xa lạ chạm vào người mình!
Anh lại uống rượu, ngay lập tức đẩy Mạn Mạn ra, thân thế mảnh khảnh kia đập vào vách tường đối diện nghe fâm một tiếng, bức tường rắn chắc khiến Mạn Mạn đau đớn kêu rên.
Quản lý câu lạc bộ nghe thấy tiếng nên chạy tới.
Đây vốn không phải chuyện to tát gì.
Nhưng sau khi Hoắc Minh nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì anh lập tức bùng nổ.
Anh đá văng cánh cửa phòng và đấy Mạn Mạn vào.
Quản lý vội vàng đi theo xin lỗi: “Mạn Mạn không phải phép, mong luật sư Hoắc rộng lượng
bỏ qua cho.”
Hoắc Minh ngồi trên sô pha.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm Mạn Mạn.
Anh thật sự đẹp trai, Mạn Mạn bị anh nhìn đến mức có cảm giác.
“Lại đây!” Hoắc Minh đột nhiên mở miệng.
Mạn Mạn mặt đỏ tim đập Cô ta mạnh
dạn đi qua, cô ta muốn chạm vào Hoắc Minh nhưng anh nhíu mày khiến cô cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cho anh thưởng thức.
Hoắc Minh nhẹ nhàng bóp cằm cô, quan sát cẩn thận.
Quả thật có vài nét giống ôn Noãn.
Quản lý cũng cho rằng anh nhìn trúng Mạn Mạn, nên bắt đầu chào hàng: “Mạn Mạn rất biết phục vụ người khác, luật sư Hoắc ngài thử xem, thử xem sẽ biết.”
Mạn Mạn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, đây là một sự cám dỗ đối với đàn ông.
Hoắc Minh bỗng dưng buông cô ta ra.
Anh lấy khăn ướt lau bàn tay, giọng điệu hời hợt: “Cho cô hai lựa chọn, một là không mang khuôn mặt này tiếp khách, rời khỏi nơi này ngoan ngoãn làm người bình thường! Hai là nếu cô muốn tiếp khách thì phải thay đối toàn bộ khuôn mặt này… Nếu như khi gặp lại tôi thấy cô vẫn còn giữ nguyên khuôn mặt như cũ xuất hiện ở những chỗ như thế này thì cô ở đâu tôi sẽ phá chỗ đó!”
Mạn Mạn sợ đến mức chân mềm nhũn!
Quản lý cũng sắp khóc…
Cái này, cái này, khuôn mặt này đắc tội gì với vị Diêm vương này chứ?
Hoắc Minh vứt lại một tấm séc, vẻ mặt lạnh lùng: “Thành phổ B rất lớn, nhưng tôi muốn một người biến mất cũng rất dễ!”
Quản lý xụi lơ trên mặt đất.
Anh ta cũng là một người thông minh, vừa nghe ngóng đã biết Hoắc Minh vì sao không chấp nhận được.
Khuôn mặt kia có vài phần tương tự với bạn gái cũ của anh.
Quản lý ở trong lòng mắng khốn kiếp: Người có tiền có quá nhiều tật xấu!
Cô ta chỉ là có vài nét tương tự thôi chứ cũng đâu phải người phụ nữ của anh, mắc mớ gì đế ý đến chuyện người ta làm nghề gì? Nhưng dù như thế nào đi nữa anh ta vẫn phải đưa Mạn Mạn về quê nhà trong đêm, cầu bà nội này đừng trở lại thành phố B nữa, anh ta gánh không nối cơn tức của vị Diêm Vương nhà họ Hoắc kia.
Hoắc Minh uống đến say mèm.
Câu lạc bộ gọi tài xế đưa anh về, nhưng khi về đến nhà anh lại sợ hãi.
Anh không muổn lên đó! Trong nhà không có Ôn Noãn!
Từ trước đến nay Hoắc Minh rất biết kiềm chế, rất ít khi uống say mất hình tượng, nhưng đêm nay anh lại ngồi ở ven đường nôn thốc nôn tháo, đến khi tỉnh táo một chút anh lặng yên đứng một mình ở dưới đèn đường…
Anh nhớ rõ ôn Noãn cho Tiếu Bạch ăn ở chỗ này!
Cô bỏ đi, mang theo tất cả mọi thứ, cả con chó cũng vậy!
Một chút kỷ niệm cũng không thèm để lại cho anh!
Hai mắt Hoắc Minh ửng đỏ, kìm lòng không được gọi tên cô: “ôn Noãn! ôn Noãn… ôn Noãn…”
Xa xa, có một thân hình mảnh khảnh chăm chú nhìn anh.
Đó là Kiều An.
Cô ta nhìn anh thật lâu, thấy anh uống say, thấy anh đỏ mắt nhìn lên lầu, cô ta biết anh đang nhớ ôn Noãn… Hoắc Minh, anh thật sự thích ôn Noãn sao?
Lúc này cô ta gọi điện thoại, anh không bắt máy.
Cô ta đòi chết đòi sống, anh không đi bệnh viện nữa!
Anh không quan tâm đến cô ta nữa, giống như cô ta đã không còn quan hệ gì với anh.
Hoắc Minh, có phải… anh hổi hận không?
Kiều An đi tới muốn đỡ anh: “Hoắc Minh, anh uống say rồi!”
Hoắc Minh đấy mạnh cô ta ra, anh lui về phía sau hai bước, đôi mắt đỏ ngầu, trong miệng lại thì thào tự nói: “Cút! Tôi không muốn thấy cô… tôi gặp cô Ôn Noãn sẽ khó chịu, cô ấy sẽ khóc!”
Kiều An khiếp sợ: “Hoắc Minh, em cũng sẽ khóc!”
Hoắc Minh lại không ngừng lui về phía sau, sau đó anh hốt hoảng rời đi.
Như là… chỉ cần nhìn Kiều An thêm một giây, Ôn Noãn sẽ không bao giờ trở lại, cho dù trong lòng anh biết rõ ôn Noãn sẽ không trở lại!
Giống như cố Trường Khanh nói, cô chỉ cần xoa dịu vết thương, sau đó yêu đương kết hôn…
Trong bóng đêm, toàn thân Kiều An run rẩy.
Cô ta thua rồi.
Cô ta dùng tính mạng đế đặt cược, cô ta cắt cố tay nhiều lần chỉ đế giữ Hoắc Minh lại, cô ta mất máu quá nhiều nên vẻ ngoài không đẹp bằng trước kia… Nhưng cô ta vẫn thua.
Hoắc Minh muốn ôn Noãn!
Kiều An nhếch mép…
Ôn Noãn, cô rốt cuộc còn muốn cướp đi bao nhiêu thứ của tôi nữa đây?
Sáng sớm, ôn Noãn đã nhận được một tin tức tốt.
Năm nay mười người xuất sắc của thành phố B có cả cô.
Các giáo viên trong phòng nhạc đều chúc mừng cô, ngay cả chị Lê ở Thụy Sĩ xa xôi cũng gọi điện thoại tới chúc mừng cô: “ôn Noãn, đây thực sự là một chuyện đáng ăn mừng, chị rất muốn mở một chai sâm banh chúc mừng em!”
Ôn Noãn cười: “Để em đến Thụy Sĩ, mở sâm banh với chị!”
Chị Lê muốn khéo léo từ chối, nói không cần vất vả như vậy.
Nhưng cô ấy lại nhớ ôn Noãn nên cuối cùng “ừ” một tiếng: “Chị ở Thụy Sĩ chờ em.”
Tâm trạng của ôn Noãn rất tốt, cô phát bao lì xì cho nhân viên phòng nhạc, ai nấy cũng vui sướng. Đúng lúc này, thư ký của cô đi tới nói: “Tống Giám đốc ôn, có một người là cô Kiều tới, muốn gặp chị!”
Cô Kiều…
Niềm vui của ôn Noãn dần lắng xuống.
Cô nói với thư ký: “Cô hãy mở camera phòng tiếp khách rồi mời cô Kiều qua đó chờ tôi!”
Thư ký đoán ra hai người có thù oán nên lập tức bắt tay vào làm.
Đúng lúc Bạch Vi cũng ở đây, lập tức hỏi ôn Noãn: “Cậu đồng ý gặp cô ta à?”
Ôn Noãn bình tĩnh cười.
Cô nói: “Cậu xem dáng vẻ của cô ta giống như sẽ chịu buông tha cho tớ ư? Không tặng cho cô ta một món quà lớn, sau này chỉ sợ tớ sẽ thường xuyên bị làm phiền… Tớ cũng không phải Kiều Cảnh Niên, sẽ không nuông chiều cô ta!”
Bạch Vi vẫn đau lòng.
Cô ấy nghe Khương Duệ kế tất cả mọi chuyện, tức giận đến mức muốn tính số với Hoắc Minh. Nhưng ôn Noãn không cho phép, cô nói không cần phải nói những điều đó, muốn cắt đứt thì phải cắt đứt cho sạch sẽ.
Bạch Vi lo lẳng nên đi với òn Noãn đi gặp
Kiều An.
Vừa vào phòng tiếp khách, trong lòng Bạch Vi lập tức muốn mắng chửi.
Sáng sớm, Kiều An mặc quần áo bệnh viện chạy đến, cũng không ngại xui xẻo à! Cũng chỉ có Ôn Noãn tốt tính mới vậy, chứ nếu là cô ấy thì đã sớm lấy chổi quét cô ta ra ngoài!
Ôn Noãn mỉm cười ngồi đối diện Kiều An: “Cô Kiều tìm tôi có viêc qì?”