Hoắc tổng truy thê - Chương 175 Hoắc Minh, không hẹn ngày gặp lại
Chương 175: Hoắc Minh, không hẹn ngày gặp lại!
Buổi tối trước khi đi ngủ, dì Nguyền chườm nóng chân cho ôn Noãn.
Bà ấy cầm chân ôn Noãn rồi dịu dàng nói: “Phải chăm sóc thật tốt, đừng để lại di chứng!”
Ôn Noãn vờ như không có việc gì: “Chỉ là một vết thương nhỏ, đâu nghiêm trọng như thế được!”
Dì Nguyền thấy cỏ đã có thể từ từ đi lại nên cũng không nghĩ nhiều.
Bà ấy tiếp tục chườm nóng cho ôn Noãn, đến khi sắp làm xong mới do dự nói: “Hoắc Minh đẵ ở dưới lầu cả buối rồi, con có muốn gặp không?”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Mấy ngày nữa hãy tính! Bây giờ con không có tâm trạng.”
Dì Nguyền không ép buộc cô.
Bà ấy xoa đầu ôn Noãn: “Mẹ khống biết hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần con quyết định thì mẹ đều ủng hộ… Tìm đối tượng
thì chọn cho kỹ, người này không được còn có người sau! Dựa vào điều kiện cúa con gái mẹ, chắc chắn có thế chọn được người vừa lòng.”
Khi nghe bà ấy nói xong, cô khẽ cười.
Dì Nguyền thoáng yên tâm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày cúng tuần đầu* của Ôn Bá Ngôn, chân ôn Noãn cũng gần hồi phục.
*Cúng tuần đầu: Ngày cúng tuần đầu tiên (cúng 7 lần) của lễ cúng 49 ngày.
Cô cùng dì Nguyền đi viếng.
Mùa xuân tươi đẹp, hoa nờ muôn nơi.
Trước bia mộ của ôn Bá Ngôn và Lục Tiểu Mạn đặt một bó hoa bách hợp tươi mới.
Dì Nguyễn đoán là Kiều cảnh Niên tặng, bà ấy liếc nhìn ồn Noãn, ôn Noãn vô cảm ném bó hoa sang một bên rồi đặt lên một bó hoa cúc dại nhỏ!
Dì Nguyền khe khẽ thớ dài.
Họ ớ nghĩa trang rất lâu, lúc đi ra cũng gần giữa trưa.
Một chiếc Bentley vàng kim dừng trước cống nghĩa trang. Hoắc Minh dựa vào xe hút thuốc, tuy đứng trong làn gió xuân tươi đẹp, nhưng quanh anh lại có vẻ tràn ngập u sầu.
Anh gầy đi đôi chút, nhưng van mang dáng vẻ đẹp trai tài giỏi đó.
Ồn Noãn không trốn tránh, giữa cô và anh cũng nên nói rõ ràng.
Đỉ tới trước mặt, ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nói: “Để cháu đưa hai người về!”
Dì Nguyễn nhận ra ôn Noãn muốn kết thúc nên cũng chủ động nói: “Đế dì tự mình về, Ôn Noãn, con nói chuyện với cậu ấy đi!”
Ôn Noãn gật đầu, dặn dò bà ấy cẩn thận.
Dì Nguyền nhanh chóng ngồi lên xe taxi đi về trước.
Hoắc Minh tắt điếu thuốc sau đó mở cửa xe rồi dịu dàng nói: “Lẻn xe đi!”
Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ.
Mặc dù cô có thế đi lại, nhưng nhìn chung cũng không được linh hoạt, vết thương thỉnh thoảng vẫn đau.
Hoắc Minh cũng lên xe, sau khí đóng
cửa xe thì chậm rãi thắt dây an toàn, ánh mắt anh nhìn chân cô rồi khẽ hỏi: “Chân em còn đau không?”
Ồn Noãn cúi đầu xuống nhìn chân mình, nở nụ cười.
“Tốt hơn rất nhiều rồỉ, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Hoắc Minh không lập tức lái xe, anh nghiêng đầu nhìn ôn Noãn, suy nghĩ một lát rồi nóỉ: “ôn Noãn, anh thích em, anh không muốn chia tayí Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, nhiều nhất cũng chỉ gặp người đại diện của vụ án.”
Ôn Noãn lẳng lặng lắng nghe.
Cồ không vui vẻ cũng không đau thương, như một người ngoài cuộc.
Thậm chí cỏ còn cười: “Hoắc Minh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi í”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh đặt trên tay lái, nhẹ nhàng cuộn lại, thật lâu sau anh cũng nở nụ cười: “Được.”
Nửa tiếng sau, anh dẫn cô đêh một nhà hàng cao cấp.
Nhà hàng trước đó đã được bao hết, chỉ
có hai người họ.
Ồn Noãn không ăn bất cứ thứ gì, chỉ gọi một ly cà phê, ngón taỵ trắng mịn của cỏ nhẹ nhàng vuốt ve ly sứ, trong lòng cảm thấy cay đắng.
Mấy ngày nay, cò đã hiểu rõ lòng của Hoắc Minh.
Anh đang cố gắng bù đắp cho cô.
Nhưng anh khiến lòng cô bị tổn thương, bây giờ lại bù đắp, chẳng lẽ không thấy quá dối trá ư?
Những thứ anh cho cô đều không phải do anh tự nguyện, mà trong đoạn tình cảm này cỏ đã cố gắng hết sức, dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô vần khồng chùn bước.
Hoàn cảnh gia đình của cô và anh khác nhau một trời một vực, nên cô đi học những thứ mà cô không thích.
Cắm hoa, làm bánh ngọt…
Bạn gái cũ của anh, người trong mộng của anh là con gái của Kiều cảnh Niên tiếng tăm lừng lầy, cô bằng lòng rời khỏi quê hương đỉ Pháp đào tạo chuyên sâu, chỉ vì đế xứng đói hơn với anh.
ôn Noãn ngầm lại, cảm thấy vô lý đến mức buồn cười.
Uống hết nửa ly cà phê, cô khẽ nói: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt cô.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi nói: “Tạm thời xa nhau để bình tĩnh một chút cũng tốt!”
Ôn Noãn không trốn tránh ánh mắt của anh, cô khẽ nở nụ cười.
“Ý của tôi là kết thúc thật sự! Mãi mãi không liên lạc! Lễ Tết hay sinh nhật gì đó, cũng không cần cố ý gọi điện thoại hay gửi tin nhắn!”
Ôn Noãn nói xong…
Hoắc Minh bồng nhiên gọi bồi bàn tới: “Mang lên hai phần.”
Bồi bàn mỉm cười nói: “Vâng anh Hoắc, mười phút sau sẽ mang thức ăn lên cho anh!”
Ôn Noãn không nhịn được: “Hoắc Minh.”
Hoắc Minh không cho phép cô từ chối:
“Ăn xong rồi chúng ta nói tiếp!”
Cơm Tây được bưng lên, chỉ có một mình Hoắc Minh ăn.
Anh ăn rất lâu, nhưng chẳng biết mùi vị là gì.
Thật ra anh đang chờ, chờ ôn Noãn hối hận, rút lại lời chia tay… Nhưng nước đã đổ đi thì không thể hốt lạỉ được, ôn Noãn đã quyết định thì sao có thể dễ dàng thay đổi chú?
Hoắc Mình cầm khăn ăn lau miệng.
Anh hờ hững hỏi cô: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Em thật sự muốn kết thúc?”
Anh và cô ở chung với nhau trong một khoảng thời gian rất dàỉ, cũng quan hệ với nhau vô số lần, lúc bọn họ ờ chung rất vui vẻ, Hoắc Minh cảm thấy không có lý do gì mà phải cắt đứt hoàn toàn vì Kiều An!
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cỏ nói: “Nghĩ kỹ rồi, kết thúc đi!”
Hoắc Minh vốn là người cực kỳ ưu tú, ngoại trừ Kiều An ra, người phụ nữ mà anh từng dỗ dành chỉ có õn Noãn, bây giờ khi cô nói chia tay, anh có thế nhìn ra sự kiên quyết của cò.
Anh nghĩ: Nếu đoạn tình cảm này làm cho Ôn Noãn khó chịu, khiến cô không vui vẻ thì chỉ bằng buông tay nhau.
Kế tiếp là một cuộc nói chuyện không quá vui vẻ!
Dù sao anh cũng là cậu ấm con nhà giàu, chia tay với phụ nữ thì cũng phải cho con gái nhà người ta chút gì đó để xứng đáng với khoảng thời gian quen nhau…
Hoắc Minh nghĩ một lát rồi nói: “Căn hộ kia, anh sẽ bảo thư ký Trương sang tên qua cho em!”
Căn hộ đó có giá trị hơn trăm triệu, nếu là cồ gái bình thường thì chắc chắn sẽ vỏ cùng vui vẻ.
Ôn Noãn chưa bao giờ quen anh vì tiền.
Nhưng lúc này anh quăng tiền ra, cô cũng không giận, chỉ lạnh lùng nóì với anh: “Tôi không cần căn hộ kia!”
Hoắc Minh sững sờ.
Ôn Noãn van chăm chú nhìn anh.
Hoắc Minh hiểu, vì thế anh lấy ra một tấm séc, viết vào con số năm mươi triệu.
Sau đó nhẹ nhàng đẩy cho cô.
Anh rất bình tĩnh cũng rất sĩ diện nói: “ôn Noãn, đoạn tình cảm này của chúng ta coi như đã qua! Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, em có thể liên lạc với thư ký Trương.”
Ôn Noãn không từ chối.
Cồ gấp tấm séc lại rồi bỏ vào trong túi.
Cô rất thẳng thắn nói lời cảm ơn với anh, cũng đưa ra một yêu cầu cuối cùng: “Luật sư Hoắc, trong nhà vẫn còn có một vài đồ dùng của tôi, tôi muốn lấy đi!”
Hoắc Minh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó rít một hơi thật dài.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cười nhẹ: “Được thôi! Mấy ngày nay anh không ớ đó nên cũng tiện! Em dọn xong thì giao chìa khóa cho thư ký Trương là được.”
Ôn Noãn khách sáo cám ơn.
Cô muốn đứng dậy rời đi, Hoắc Minh ít nhiều gì cũng còn có chút lịch thiệp nên muốn đưa cô về.
Ôn Noãn lắc đầu.
Cỏ đứng dậy cườỉ: “Không cần đưa tôi về đâu, luật sư Hoắc, cảm ơn anh đã giúp đỡ ba tôi trong thời gian qua… Bây giờ đã thanh toán xong rồ ĩ! Sau này chúng ta khống hẹn
ngày gặp lại!”
Ôn Noãn chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng.
Hoắc Minh ngồi không nhúc nhích, anh nhìn bóng lưng gầy gò của cô qua cửa kính, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt hơi đau…
Anh nghĩ có lẽ là do ánh mặt trời quá chói mắt!