Hoắc tổng truy thê - Chương 173 Thấy bia mới gặp Lục Tiếu Noãn
Chương 173: Thấy bia mới gặp Lục Tiếu Noãn
Đến rạng sáng, Hoắc Minh mới trở về nhà.
Anh lái xe về đến nhà, nhìn thấy một chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường lớn.
Nhiều người khắp bốn phía vây quanh xe chụp hình, vốn dĩ khỏng phải là chuyện kỳ lạ gì, nhưng khỉ Hoắc Minh nhìn thấy biển số xe, tim anh bổng nhiên đập nhanh hơn.
Đó là xe của ôn Noãn…
Anh dừng xe lại, bước nhanh ra đường lớn.
Chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường.
Mui xe phía trên được mờ ra, mưa cứ xối như vậy suốt một đêm.
Mớ cửa xe bên ghế lái ra, bên trong có một chiếc ví da nữ, đã bị mưa xối thấm ướt đầm, dán chặt trên ghế xe.
Đám người nhổn nháo…
[Là xe của ai vậy, cứ ném trên đường nhưthếl ]
[Hay có thế là chủ xe đẫ nghĩ quấn đi tự tử hay không?]
[Xe hư người mất, thật thảm thương!
]
Hoắc Minh đứng ngáy ra, nhất thời quên cả thờ.
Anh cứng ngầc lấy điện thoại ra, thấy máy vậy mà đã tắt nguồn!
Anh nhoài người vào lấy ví da của ôn Noãn ra, đóng cửa xe lại, người từ bốn phía liền la lên: “Sao anh có thế lấy đồ của người khác?”
Giọng Hoắc Minh khó chịu: “Xe của bạn gái tôi!”
Ngay tức khắc ánh mắt người đứng vây quanh nhìn anh như nhìn một ké bạc tình.
Hoắc Minh nhanh chân quay trờ lại xe của mình, sạc chiếc điện thoại di động, đợi đến khi máy lên nguồn anh liền gọi điện cho Ôn Noãn.
Chuông cuộc gọi reo khoảng chừng 20 giây thì cô mới nghe máy.
Giọng Ôn Noãn rất mệt mỏi: “Hoắc
Minh, chuyện của chúng ta để sau này hãy nói!”
Cô nói xong, liền cúp máy.
Hoắc Minh nhíu mày, đoán rằng cô vẫn còn đang tức giận.
Tính tình người phụ nữ này có hơi nóng nảy, anh vẩn cứ bằng lòng nuông chiều cô, anh nghĩ anh về tắm rửa trước, buổi tối sẽ đến nhà tìm cô rồi bù đắp cho cô một Lề Tình Nhân thật tuyệt vời.
Ôn Noãn rất tốt, anh không muốn chia tay với cô.
Hoắc Minh lại gọi một cuộc điện thoại, dặn dò thư ký Trương sắp xếp kéo xe đi, lúc này mới lái xe về nhà.
Dĩ nhiên ôn Noãn sẽ không ờ nhà.
Phòng ngủ hơi bừa bộn, một vài vali nhỏ bày ra giống như đang thu dọn hành lý, nhưng không biết tại sao lại không mang chúng đi.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn quanh một lát, liền cầm quần áo đi tắm.
Tắm vội xong anh mới nằm nghỉ, Hoắc Minh Châu gọi điện tới.
Hoắc Minh vô cùng mệt mỏi, giọng
không khỏe: “Minh Châu em có việc gì?”
Giọng Hoắc Minh Châu khóc lóc: “Anh, bố của chị Ôn Noãn qua đời, anh có biết hay không?”
Đôi mắt của Hoắc Minh vốn đã hơi lìm dim.
Nghe thấy tin này, anh từ từ mờ mắt ra, trong con ngươi đen nhánh đã hoàn toàn mất đi sự mệt mỏi!
Cuối cùng anh cũng biết tại sao ôn Noãn đang dọn hành lý nửa chừng lại không mang đi, tại sao xe của cô lại bị hư giữa đường, tạỉ sao cỏ không có thời gian nổi giận với anh…
Bởi vì bố cô đã qua đờì.
Trong đêm này, cô đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn?
Sắc mặt Hoắc Minh dần như không còn giọt máu, anh có loại dự cảm, anh và ôn Noãn thật sự đẵ kết thúc!
Hoắc Minh chạy đến bệnh viện.
Người nhà họ ôn vân còn ớ đó, còn có vài người bạn thân cũng đến.
Họ tiên Ôn Bá Ngôn sang một thế giới
khác, Ôn Noãn ngồi trên xe lăn, cả người mặc bộ đồ đen, phía trước ngực được cài một bông hoa nhỏ màu trắng.
Cò trông gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tinh xảo vốn đã nhỏ, cằm càng nhọn hơn.
Hoắc Minh đến, ôn Noãn chỉ yên lặng nhìn lướt qua, không mang quá nhiều cảm xúc.
Không yêu, cũng không hận!
Ngược lại là Khương Duệ không nhịn được, tiến lên nắm cổ áo của Hoắc Minh xách lên, hung hăng nói: “Anh còn mặt mũi mà đến sao? Lúc ôn Noãn bất lực anh đang ở đâu? Lúc này anh cũng đừng tiếp tục giả mù sa mưa!”
*giả mù sa mưa: giả vờ không biết, khỏng thấy rõ, hoặc lừa dối, trốn tránh trách nhiệm.
Cậu ta hạ thấp giọng, nghiến ráng nghiến lợi.
“Em đã nói từ trước, anh không trân trọng cô ấy em sẽ đánh anh!”
Hoắc Minh dùng sức đẩy Khương Duệ
ra.
Khương Duệ còn muốn gây lộn, muốn đánh nhau với Hoắc Minh!
Cậu ta nhớ tới dáng vẻ hỏm qua của ôn Noãn, vành mắt cậu ta đỏ lên, kiểu người con gái như ôn Noãn thế này vốn nên được đối xử thật tốt, cái tên Hoắc Minh khốn khiếp này!
Ôn Noãn can ngăn cậu ta.
Hoắc Mình nhìn thấy dáng vẻ nhợt nhạt của Ôn Noãn, anh muốn ôm chầm lấy cô.
ón Noãn không cho.
Cô nhẹ nhàng nóì lời khách sáo với anh: “Bố tôi có thế được minh oan, đều là nhờ luật sư Hoắc, bây giờ ông đã ra đi, luật sư Hoắc sẵn lòng đến thắp nén nhang, tôi rất cảm kích!”
Hoắc Minh đứng ngây ngốc ờ đó.
Họ gần như bàn đến chuyện kết hôn, không lâu trước đó lúc anh ôm cô, ôn Noãn nhất thời xúc động, gọi một tiếng: “Minh”.
Bây giờ, cô lại hời hợt gọi anh là luật sư Hoắc.
Ba chữ này giờ nghe thật chói tai.
Nhưng bây giờ, trong tang lễ đơn giản do nhà họ Ôn sắp xếp, có bị nói gì anh cũng phải
nhịn xuống!
Hoắc Minh vẫn không rời đi.
Ôn Noãn cũng không đuổi anh đi, chỉ là cò không cho phép anh giúp, cõ chỉ xem anh là một vị khách của người nhà họ ôn! Bận rộn khắp nơi, cũng là Khương Duệ còn có mấy người chú bác họ hàng xa của người nhà họ Ồn.
Ôn Noãn van ngồi trên xe lăn…
Buổi sáng ngày hôm sau, đưa ôn Bá Ngôn lên núi, ôn Noãn ôm hình của ông!
Dì Nguyền khóc một dòng sông.
Ôn Noãn nhẹ nhàng Ồm lấy dì Nguyễn, bây gìờcô chỉ có dì Nguyền sông dựa vào nhau!
Nghĩa trang, một nơi trang nghiêm.
Ôn Bá Ngôn ra đi, những chuyện có hoặc không liên quan, có ơn có oán gì cũng đều đến.
Khương Minh mang Khương Sinh đến.
CỐ Trường Khanh đến.
Ngay cả Hoắc Chấn Đồng, bà Hoắc cũng mang theo Hoắc Minh Châu đến đây, ý tứ của nhà họ Hoắc rất rõ ràng, vẫn mong muốn ôn
Noãn làm con dâuí
Mặc dù dì Nguyền đau buồn, nhưng cũng hỏi qua ý kiến của ôn Noãn.
Ôn Noãn rất lạnh nhạt nói: “Mọi người đã đến thì hãy lên thắp nén nhang, để bố tôi được thêm phúc.”
Dì Nguyền không biết ôn Noãn xảy ra chuyện gì với Hoắc Minh, nhưng bà ấy hiếu giữa bọn chúng không có khả năng. Vì vậy dì Nguyền cũng dùng lể nghĩa đối với khách để đối đãi với bốn người nhà họ Hoắc.
Lúc chôn cất, bầu trời u ám.
Tro cốt của ôn Bá Ngồn được đặt chung một chổ song song với vợ cả Lục Tiếu Noãn, chỗ còn lạỉ bên cạnh là để lại cho dì Nguyễn trăm năm sau.
Mắt dì Nguyễn thấy mộ đá xanh sắp bị che phủ, giọng khóc thút thít: “Chị, chị và Bá Ngôn qua bên kia sống thật tốt.”
Còn Ôn Noãn, bà sẽ chăm nom thật kỹ.
Ôn Noãn ỏm chặt bà ấy…
Chính lúc này, một bóng dáng cao gầy từ xa bước nhanh đến.
Người kia nho nhã, khí chất ngút ngàn.
Không phải ai khác, đó là Kiều cảnh
Niên.
Ông ấy biết được những việc Kiều An đã làm, biết Ôn Noãn chia tay vớì Hoắc Minh, ỏng ấy muốn đến đây lạy ôn Bá Ngôn một lạy, đế chuộc lại lỗi lầm của nhà họ Kiều!
Ôn Noãn không ngăn lại, cô nói: “Người tới là khách!”
Kiều Cảnh Niên cầm nhang đang muốn cúi lạy, bỗng nhiên mắt của ông trọn trừng nhưmuốn rớt ra.
Ông ấy nhìn thấy người phụ nữ mà ông ấy nhớ nhung trong lòng, mối tình đầu của ỏng ấy, Lục Tiểu Noãn, giọng nói và dáng vé được khắc trên bia mộ, dưới tấm bia của bà có một hàng chữ nhỏ.
[Vợ yêu Lục Tiểu Noãn — ôn Bá Ngôn. ]
Khoảnh khắc đó, tất cả máu trong người Kiều Cảnh Niên như đông lại!
Ông ấy không thể tin được, đọc đi đọc lại tên Lục Tiểu Noãn.
“Tiếu Noãn, Tiếu Noãn… Tại sao em lại ờ chỗ này?”
Nhiều người quen tại nơi tổ chức như
vậy, Kiều Cảnh Niên không quan tâm đến thể diện nhào đến trước bia mộ của Lục Tiếu Noãn, ngón tay run nhẹ nhàng vuốt ve nhan sắc quen thuộc kia, đúng là Tiểu Noãn của ông ấy!
Chính là Tiếu Noãn của ông ấy!
Bà đã trở thành vợ của người khác, bà vậy mà cưới ôn Bá Ngôn!
Kiều Cảnh Niên đột nhiên nhìn về phía Ôn Noãn!
Tính toán lại tuổi của ôn Noãn hoàn toàn hợp lý, nhìn kỹ lại vầng trán của cô như có dáng vẻ của mình khi còn trẻ… ôn Noãn, có khả năng ôn Noãn chính là đứa con máu mủ ruột thịt của ông ấy và Lục Tiểu Noãn!
Và ông â’y, đã tự tay đẩy cỏ xuống vực sâu!
Thậm chí ỏng ấy còn mơ mộng hão huyền sau khi Kiều An ly hôn, có thế quay lại với Hoắc Minh.
Kiều Cảnh Niên khống thể tiếp nhận sự đả kích này, một ngụm máu tươi nôn ra trên bìa mộ của Lục Tiểu Noãn!