Hoắc tổng truy thê - Chương 172 Đêm nay, cô đã mất quá nhiều
Chương 172: Đêm nay, cô đã mất quá nhiều!
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh khàn giọng nói: “ôn Noãn, có chuyện gì thì chúng ta về nhà hẵng nói.”
Cô rất cố chấp, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Anh có yêu tồi không?”
Anh cau mày, không trả lời cỏ.
Ồn Noãn đẫ biết điều này từ lâu, bới vì khỏng yêu cũng chẳng đáng để nói dối, cho nên anh không thể trả lời.
Chiếc nhẫn kim cương trong tay cô từ từ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Giống nhưmốỉ quan hệ mong manh dể vỡ của họ, khi tan vỡ cũng không mãnh liệt như Kiều An mà chỉ tan vỡ trong lặng lẽ, người đau đớn vĩnh viền chỉ có một mình cô.
Ôn Noãn nhìn vào mắt cúa Hoắc Minh, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Hoắc Minh… Tôi không cần nữa!”
“Tất cả tòì đều không cần! Hoắc Mình, anh yên tâm, tôi sẽ không trói buộc anh nữa! Anh cũng khỏng cần lấy hôn nhân để ràng buộc tôì! Tôi từng nói, anh luôn tự do!”
Bây giờ, anh đãtựdo!’
Ôn Noãn nói dứt lời, xoay người, cô cố gắng đứng thẳng lưng bước ra ngoài, giữ lạỉ chút kiêu ngạo cuối cùng.
Rời đi, cũng phải rời đi một cách có thể diện…
Ai lại chưa từng yêu phải những tên cặn bã, ai lại chưa từng bị lừa dối tình cảm, chẳng qua là canh bạc lớn, và cô đã cược thua mà thối!
Không sao cả, bị ngã thì cô vẫn có thế đúng dậy lần nữa!
Nhưng tên người chồng trong số hộ khẩu của cồ sẽ khồng bao giờ là người mang tên Hoắc Minh kia!
“Ôn Noãn!”
Hoắc Minh đuổi theo, nắm lấy tay cò.
Ôn Noãn dùng sức hất mạnh tay ra.
Anh giữ chặt tay cỏ không buông: “Nghe anh nói, anh không hề đùa giỡn với em! Anh…”
Ôn Noãn không thể hất tay anh ra.
Cô rất bình tĩnh nói: “Anh quả thực khỏng hề đùa giỡn! Anh chỉ cố gắng chấp nhận, anh chỉ không thể từ chối được ánh trăng sáng trong lòng anh, không thể chịu đựng được việc cồ ta bị tổn thương dù chỉ một chút, còn cảm xúc và nỗi đau của tôi, từ trước đến nay anh đều hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ!”
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”
Hoắc Minh nghiến răng kéo cô vào lòng: “Chúng ta về nhà rồi nói!”
Đúng lúc đó, y tá trong phòng bệnh hét lên.
“Cô Kiều… Cô Kiều!”
Ồn Noãn quay người, hốc mắt đỏ hoe.
Sắc mặt Kiều An tái nhọt, trên cổ tay mang đầy vết thương máu đang chảy từng giọt xuống, nhưng cô ta lại mỉm cười: “Hoắc Minh, anh không thế nào bỏ rơi được em! Nếu anh quay về với cô ta, em sẽ chết!”
Hoắc Minh nhanh chóng bước tớỉ, đè chặt vết thương của cô ta.
Giọng nói của anh ta bị đè nén và kiềm chế: “Kiều An, em định làm loạn đến bao gìờ?”
Kiều An run run môi: “Rõ ràng là anh
biết!”
Ôn Noãn đứng đó nhìn, cò rất mệt mỏi!
Chia tay, cô không cần phải làm trái ý mình mà sang nước Pháp.
Chia tay, cỏ không cần phải đợi anh trong đêm dài đằng đẵng nữa.
Chia tay, thực sự rất tốt!
Ôn Noãn xoay người rời đỉ, những tiết mục nam nữ sì tình đó, cò khỏng muốn xem.
Sau khi Ôn Noãn rời đi, cô trờ lại căn hộ của Hoắc Minh.
Cỏ gỡ xuống từng món đồ trang trí cho bữa tiệc mừng ngày Lề Tình Nhân mà cô đã cất công trang trí cẩn thận. Những món đồ trang trí trị giá năm mươi ngàn tệ, những món ăn của nhà hàng Michelin, còn có chân nến bằng bạc… Toàn bộ đều bị cô vứt bỏ.
Thư mời của Học viện âm nhạc nước Pháp bị ném vào thùng rác.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, ôn Noãn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đì.
Đúng lúc này điện thoại reo lên.
Là dì Nguyễn gọi đến, bà ấy nóì với giọng như đang khóc: “ôn Noãn, con mau đến bệnh viện đi, bố con không cẩn thận bị ngã… Có lẽ, có lẽ ông ấy sẽ không qua khỏi… ôn Noãn, ông ấy muốn gặp con lần cuối! ôn Noãn, con tới đây nhanh lên!”
Dì Nguyền khóc không ra tiếng, gần như suy sụp!
Chồng bà ấy chỉ còn lại chút ý thức cuối cùng, nhưng ông ấy vẫn nắm chặt tay bà ấy, khỏng ngừng gọi tên của ôn Noãn, muốn… Gặp cô.
Tính mạng nguy kịch, trong giây phút hấp hối, người mà ồn Bá Ngôn khống yên lòng nhất chính là viên ngọc quý của mình.
Cả thể giới như sụp đổ trước mặt ôn Noãn!
Cô bỏ hết mọi thứ trên tay xuống và gần như lao thẳng xuống lầu.
Trời vẫn đang mưa…
Ôn Noãn đạp mạnh chân ga.
Trong lúc láì xe, trước mắt cô hoàn toàn
mờ mịt, không biết là do nước mưa hay nước mắt đã che khuất tầm mắt của cô…
Nhanh hơn nữa…
Cõ phái láỉ xe nhanh hơn nữa!
Cô muốn gặp bố lần cuối, cô phải nói với ông ấy rằng cô rất yêu ông ấy, cô còn phải để ông ấy yên lòng rằng cồ sẽ chăm sóc tốt cho dì Nguyền… Cô còn phải nói ông ấy là người bố tuyệt vời nhất!
Nước mắt rơi đầy trên mặt ôn Noãn!
Chiếc xe đột nhiên ầm’ một tiếng…
Ôn Noãn sững sờ hai giây.
Cò chạy ra khỏi xe bất chấp trời mưa to, mở mui xe thì một làn khói đen bốc ra.
Xe bị hư…
Cô không có thời gian suy nghĩ và bắt đầu chặn taxi, nhưng đêm nay là ngày Lề Tình Nhân, khắp nơi đều có nam nữ thanh niên về nhà hẹn hò nên cô không thể bắt được taxi.
Ôn Noãn chạy dưới mưa, phía trước có một trung tâm thương mại, bắt taxi sẽ dề dàng hơn.
Mưa đã làm ướt hết quần áo cô…
Nước bùn bắn vào giày, quần của cô…
Mưa quá lớn khiến ôn Noãn dẫm phải một cái hố nhỏ và ngã xuống đường.
Khỉ đứng dậy, gót chân cỏ đau đến mức không thể đi được…
Cô điên cuồng chặn mấy chiếc xe lại, nhưng không ai chịu chở cô… Những chiếc xe lần lượt vượt qua cô làm mấy vũng nước bắn tung tóe vào người cô.
Ôn Noãn bỏ đi lòng tự trọng của mình, cô lây điện thoại gọi cho Hoắc Minh.
Bệnh viện mà Kiều An đang ờ cũng ờ gần đây, có lẽ anh có thể chờ cô đến đó.
Cô chỉ muốn gặp bố mình lần cuối.
[Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa! ]
[Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa! Vui lòng gọi lại sau…]
Trong đêm mưa, ôn Noãn từ từ nhắm mắt lại.
Đêm nay là đêm đen tối nhất!
Đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên cạnh cô, một bóng người cao gầy nhảy xuống xe.
Không ngờ là Khương Duệ!
Khương Duệ bất chấp trời mưa chạy tớì ôm Ôn Noãn lên: “Sao lại ở đây?”
Trong màn đêm, sắc mặt và môi của ồn Noãn tái nhợt.
Giọng cồ run run: “Khương Duệ, đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái!”
Khương Duệ không hỏi gì, ẫm ôn Noãn ngồi vào ghế phụ rồi nhanh chóng khới động xe.
Một chiếc xe thế thao có hiệu suất tốt bay vụt qua như một ngôi sao bâng trong đêm mưa!
Cuối cùng, đến phút cuối…
Ôn Noãn vẫn không thể đến kịp, ồn Bá Ngồn mang theo tiếc nuốỉ qua đời…
Dưới sự giúp đỡ của Khương Duệ, ôn Noãn từng bước đi về phía giường, tấm ga trắng như tuyết đã che kín khuỏn mặt của ôn Bá Ngôn, ông ấy đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
“Ôn Noãn, nói lời từ biệt với bố con đi!
Ồng ấy có thể nghe thấy, ông ấy vẫn chưa đi
xa!” Dì Nguyền nước mắt rơi đầy mặt.
“Bố!”
Giọng nói của ồn Noãn run rẩy, cò quỳ xuống trước mặt ôn Bá Ngôn.
Sao có thể… Sao có thể cứ như vậy mà rờì xa… Cô còn có rất nhiều điều muốn nói vần chưa kịp nói, cô còn rất nhiều nơi mà cô chưa dắt hai người họ đi, sự nghiệp của cô chưa thành công, cô vần chưa kịp hiếu thảo với ông ấy.
Ôn Noãn từ từ mở tấm vải trắng ra.
Cỏ nhìn ông ấy lần cuối.
Người đàn ông không có quan hệ huyết thống với cô đã hy sinh vì cô quá nhiều.
Vì muốn dành trọn tình yêu thương cho cô, ông ấy đã quyết định không sinh con.
Ông ấy đã dành cho cô hết tất cả những gì mình có…
Ôn Noãn nhẹ nhàng Ồm ỏng ấy, cỏ nhắm chặt mắt, khẽ gọi: “Bố…”
Bố… Con sẽ sống thật tốt.
Con sẽ chăm sóc dì Nguyễn thật tốt.
Con sẽ thường xuyên đưa bà ấy đến thăm bố và mẹ, khi con rảnh sẽ đưa dì Nguyền đì du lịch…
Bố… Hãy yên tâm ra đi, đừng quay đầu lại…
Chân Ôn Noãn bị bong gân.
Sáng sớm, Khương Duệ đưa cô đến khoa chấn thương chỉnh hình khám.
Sau khi kiếm tra, sắc mặt cúa bác sĩ hơi thay đổi.
Anh ta nhận ra ôn Noãn vì đứa con của đồng nghiệp anh ta đang theo học dương cầm ờ chỗ Ôn Noãn, đồng thời anh ta cũng biết cô là một cô gái rất tài năng.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, bác sĩ từ tốn nói: “Vấn đề ớ chân của cô ôn không nghiêm trọng, cô ấy có thể đi lại bình thường sau một thời gian hồi phục, điều này sẽ khỏng ảnh hường nhiều đến cuộc sống hàng ngày của cô ấy, tuy nhiên, do dây thần kinh ờ chân cô ấy bị tổn thương…”
Bác sĩ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Cô Ôn có thế sẽ không thế trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu được.”
“Hơn nữa, tốt nhất cô ôn đừng lái xe nữa.”
“Là vĩnh viên… ừm… Không thể lái xe được nữa!”
Ôn Noãn lẳng lặng nghe.
Có lẽ đêm nay cò mất đi quá nhiều, lúc này… Cả nqườỉ đã trờ nên tê dai!