Hoắc tổng truy thê - Chương 171 Hoắc Minh, tôi không muốn bất cứ gì nữa
Chương 171: Hoắc Minh, tôi không muốn bất cứ gì nữa!
Bên kia đầu dây, Hoắc Minh đang họp.
Giọng điệu của anh mang theo vài phần dịu dàng: “Hiện giờ còn đang họp, anh sẽ về trước chín gỉờl… Nhân tiện, lát nữa thư ký Trương sẽ ghé qua lấy tập tài liệu, anh để trên bàn trong phòng sách, em đưa cho cô ấy nha.”
Ôn Noãn khẽ “dạ.”
Cô không cúp máy ngay, có chút không nỡ.
Hoắc Minh đang ớ trong phòng họp, không tiện nói điện thoại lâu, nên nhẹ nhàng nói: “Cúp máy nhéí”
Cúp điện thoại, ôn Noãn nghĩ chút nữa thư ký Trương tới nhìn thấy trong nhà thế này, cô phải nhờ cô ấy giữ bí mật.
Hai mươi phút trôi qua, thư ký Trương vần chưa đến nhưng cô ấy gọi điện đến.
Giọng nói của thư ký Trương căng thẳng: “Ôn Noãn, con tòi bị sốt, tỏi phải lập tức trở về, cô có thế đưa giúp tôi tập tài liệu không, chính là tập tài liệu trên bàn sách của luật sư Hoẳcí”
Quan hệ giữa ôn Noãn với cô ấy khá tốt nên đã đồng ý ngay.
Thư ký Trương vô cùng cảm kích.
Ôn Noãn đến phòng sách lấy tập tài liệu, sau đó xuống lầu lái xe đêh cồng ty.
Cô nghĩ chút nữa có thể đợi đến khi Hoắc Minh họp xong rồi cùng nhau trở về.
Chắc hẳn anh sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn những gì cô đã bày trí.
Ôn Noãn mỉm cười.
Trong đêm, chiếc xe BMW màu trắng lướt qua dòng xe cộ, đã đến văn phòng Anh Kiệt trong khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Ôn Noãn lên lầu.
Điều ngạc nhiên là hầu hết đèn trong văn phòng đều tắt hết.
Trong phòng làm việc của Hoắc Minh không có ai, nhưng thư ký thứ hai của anh còn ờ đây, thấy ôn Noãn đi tới, cảm thấy hơi kỳ lạ nói: “Nửa tiếng trước, khi luật SƯ Hoắc nhận được cuộc gọi, đã vội vàng rời đi.”
Sắc mặt Ôn Noãn khẽ đổi.
Cỏ thư ký thứ hai vốn tường rằng luật sư Hoắc về mừng Lề Tình Nhân, nhưng nhìn vẻ
mặt của cô Ôn thì có vẻ không phải vậy.
Cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt.
Ôn Noãn rất hiếu tâm tình cúa thư ký thứ hai, gượng cười: “Không sao đâu!”
Cô đi xuống lầu rồi lên xe.
Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là quay về căn hộ chờ Hoắc Minh, sau đó trải qua ngày Lễ Tình Nhân nhẹ nhàng trước khi bay sang Pháp.
Nhưng… ôn Noãn chạm vào vô lăng!
Cỏ đạp nhẹ chân ga, chiếc xe màu trắng lao thẳng về phía bệnh viện.
Màn đêm buông xuống.
Mưa bắt đầu rơi từ trên trời xuống, từng giọt từng giọt đã kinh động đến các đôi tình nhân trẻ.
Những người đi bộ trên đường dần dần ít đi.
Ôn Noãn lái xe đến bệnh viện, cô không lên lầu ngay mà im lặng ngồi đó rất lâu.
Lên trên đó chắc chắn sẽ không vui, nhưng nếu không lên, cò cảm thấy chuyện này có thể sẽ khiến cỏ ghê tờm cả đời, đây không phái tính cách của cỏ.
Cuối cùng, ồn Noãn vẫn tháo dây an
toàn.
Kiều An cũng được coì là một người nổỉ tiếng, nên ôn Noãn chỉ cần hỏi thăm một chút thì đã tìm được phòng bệnh của cỏ ta.
Phòng VIP cao cấp, cửa phòng không đóng kín, chỉ đế hớ một khe nhỏ.
Có thể nhìn thấy rõ bên trong, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
Ôn Noãn van chưa bước tới, đã nghe thấy giọng hét cuồng loạn của Kiều An, tiếng tranh cãi rất ồn ào.
Ôn Noãn bước tới cửa phòng.
Bên trong trớ nên ìm lặng chết người, chỉ có vàỉ tiếng thờ dốc nhẹ.
Ôn Noãn đứng ở cạnh cửa, cô thấy… Thấy Kiều An ôm Hoắc Minh từ phía sau.
Cả người anh căng thẳng, vẻ mặt kiềm chế.
Vé mặt thế này của anh, chỉ xuất hiện trước mặt Kiều An thôi.
Đột nhiên…
Hoắc Minh dùng sức đẩy Kiều An ra.
Anh nhìn Kiều An, nói với giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tại sao tôi không nên hận em? Nếu không phải vì em thì hôn nhân đối với tôi vẩn là một điều thiêng liêng, mà không phải trở thành một tờ giấy bỏ đi, một sự trói buộc, càng không phải là cách thức để trói buộc người khác. Kiều An… Em nói xem tôi không nên hận em sao?”
“Đừng hận em! Hoắc Minh… Anh đừng hận em!”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Hoắc Mình không trả lời cô ta.
Kiều An mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhào vào lòng anh, vùi đầu nhỏ vào trong lòng anh.
Cô ta mơ màng nói: “Em biết anh không quên được em! Em biết anh không hề yêu ôn Noãn!”
Cả người Hoắc Minh run rây.
Kiều An cười khúc khích: “Nếu anh yêu cô ta thì sẽ không đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cô ta! Hoắc Minh, em biết năm xưa anh muốn cầu hôn em, anh đã đo chiếc nhẩn
kim cương đó trên ngón áp út cúa em… Phải không?”
“Cho nên, anh sẽ khỏng bao giờ cưới cò ta!”
Hoắc Minh đấy cô ta ra lần nữa.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Bố mẹ anh và Minh Châu đều thích cò ấy, tại sao tôì lại không cưới cô ấy được?”
Có tiếng “Bụp” ở ngoài cửa!
Ôn Noãn đánh rơi tập tài liệu đang cầm trên tay!
Cả người ôn Noãn cứng đờ.
Trước khi lên đây, cô đã tường tượng đến rất nhiều cảnh tượng không mấy vui vẻ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến… Là loại chuyện này.
Hoắc Minh nói… Hôn nhân là sựtrói buộc!
Anh nói… Hôn nhân là tờ giấy bỏ đi!
Anh cho rằng hôn nhân chỉ là cách thức đế ràng buộc một người!
Là cô muốn trói buộc anh, hay là anh muốn ràng buộc cô?
Dù là ai trói buộc ai đỉ nữa, điều đó vừa buồn cười vừa đáng thương!
Còn có chiếc nhẫn kim cương mà cô háo hức đeo lên, mồi lần chờ đợi đến đau lòng, cô lại ngơ ngác nhìn chiếc nhằn kim cương, hóa ra trong đó còn có chuyện xưa, hóa ra anh khỏng đeo nhẵn vào ngón áp út của cô là vì anh không yêu cô, bởi vì vị trí này chỉ thuộc về Kiều An!
Điều đó thật nực cười!
Cồ từng cười Kiều An bị điên, cười Kiều An không tỉnh táo.
Hóa ra người thật sự không tỉnh táo mới là cồ!
Cò ngốc nghếch chờ đợi anh, chuẩn bị thuốc bổ cho anh, sẵn sàng sang nước Pháp hai năm chỉ để anh giải quyết mọi chuyện ổn thỏa với Kiều An, cỏ mong chờ ngày Lê Tình Nhân thì anh bận họp, bận công việc, nhưng anh có thể đêh đây chỉ với một cuộc điện thoại từ Kiều An.
Cô dựa vào đâu cho râng bọn họ sẽ chấm dứt liên lạc trong thời gian hai năm, rõ ràng bọn họ định dây dưa với nhau cả đời, và rõ ràng cả hai đều rất thích mối quan hệ thế này!
Duy chỉ có mình cô, là người ngoài cuộc mà tự cho mình đúng!
Đủ rồi, Ôn Noãn…Đủ rồi!
Dừng lại ớ đây thôi!
Ôn Noãn không muốn khóc, quá xấu hổ quá nhục nhã, nhưng lại không kiềm chế được, nước mắt vẳn rơi xuống!
“Ồn Noãn!” Hoắc Minh vừa thấy cô liền giật mình.
Trong tiềm thức, anh biết cô đã nghe hết tất cả những gì anh vừa nói.
Anh muốn giải thích.
Nhưng ồn Noãn ngăn lại: “Đừng tới đây! Hoắc Minh… Anh đừng tới đây!”
Cô nhặt tập tài liệu lên fôi đưa cho anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Con của thư ký Trương bị ốm, nhờ tỏi đem tài liệu đến văn phòng! Anh không ở trong văn phòng, tôi… Định đến đây thử!”
Hoắc Minh cầm lấy tập tài liệu.
Anh cau mày: “ôn Noãn, không phải như
em nghĩ đâu!”
ôn Noãn cụp mắt xuống, cười nhạt, cô nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay giữa của mình.
Nước mắt từ từ đọng lại trong mắt cô, hoàn toàn nhìn không rõ nữa, nhưng cồ vẩn kiên trì nhìn rất lâu, trong những phút giây này, cô không ngùng tự nhủ bản thân: “Đau lòng cho một người đàn ông, không có kết cục tốt!”
Xem đi, giờ đây cồ nhục nhã biết bao!
Thời gian chậm rãi trôi… ôn Noãn tháo chiếc nhẫn kim cương ra rồi từ từ giơ lên cao.
Yết hầu của Hoắc Minh chuyến động không ngừng, anh nhận ra cô muốn làm gì!
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh chằm chằm.
Cò nhớ cách đây không lâu cô đã hỏi anh một câu, anh đáp lạỉ là ‘ôn Noãn, điều em muốn tôi không thế cho được!’
Sau đó cô hẹn hò với cảnh Từ trong một thời gian ngắn…
Hoắc Minh xuất hiện và bắt đầu theo đuổi cô.
Anh nói điều anh muốn không chỉ lên giường, anh muốn hẹn hò với cỏ, thậm chí
muốn kết hôn với cô, anh tặng chiếc nhẵn kim cương cho cô, anh dần cô về nhà… Cô vui mừng biết bao!
Bây gỉờ cô mới hiểu, tất cả chí là anh đang miễn cưỡng chấp nhận thôĩ!
Bới vì bố mẹ và em gáì anh đều thích cỏ, thêm nữa anh thích cơ thể của cô, nên anh mới sẵn lòng cưới cô… Trong lòng anh, việc kết hôn với cô chưa bao giờ là tự nguyện, mà là một sự ban ơn dành cho cỏ!
Cho nên anh chưa từng nói anh yêu cô!
Một lần cũng chưa từng!
Khóe miệng ôn Noãn hiện lên một tỉa cay đắng, cô như tự cười nhạo mình mà hỏi anh.
Hoắc Minh, anh có vêu tôi khônq?’