Hoắc tổng truy thê - Chương 170 Yêu anh nhiều lắm Chúng ta hãy thử nhé
Chương 170: Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!
Hoắc Minh kéo cô vào lòng, hôn cô: “Gọi lại lần nữa đi!”
Ôn Noãn không chịu.
Cô dựa người vào vai anh, ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm ướt trên người anh, nhẹ nhàng ôm anh.
Hoắc Minh lại muốn.
Ôn Noãn dùng ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt góc cạnh của anh, thì thầm: “Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lát nữa phải uổng hết canh nhé!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Em đau lòng à?”
Ôn Noãn thực sự đau lòng.
Dáng vẻ dịu dàng và nhu thuận của cô khiến Hoắc Minh lại hứng cơn tình, thế là lại xoay người đè cô xuống muốn làm lại lần nữa.
Điện thoại anh reo lên, là tiếng nhạc chuông được thiết lập riêng cho Kiều cảnh Niên.
Ôn Noãn Tất chán ghét những cuộc điện thoại gọi đến của Kiều cảnh Niên.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Minh nói mâỳ câu, sắc mặt lập tức trở nên u ám, đứng dậy định mặc quần áo.
ôn Noãn ôm anh từ phía sau không cho anh
đi.
“Hoắc Minh, anh không thế bỏ mặc cô ta được sao?”
“Anh biết rõ cô ta cố ý, anh định để cô ta tiếp tục tổn thương anh như vậy đến bao giờ?”
“Hoắc Minh, trả ơn cũng phải có giới hạn chứ?”
Cô cũng là phụ nữ…
Cô không thể lần nào cũng hầm thuốc bổ cho anh như không có chuyện gì xảy ra, rồi nhìn anh vào bệnh viện truyền máu cho một kẻ điên!
Ôn Noãn nhìn những lỗ kim trên tay anh, cô sắp ngạt thở rồi!
Hoắc Minh im lặng hôn cô rất lâu.
Cả người cô đang run rấy, anh an ủi cô, khi cô bình tĩnh lại một chút, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đi rồi sẽ quay về.”
“Không, anh không quay về được đâu.”
“Kiều An sẽ không cho anh về…”
Lần đầu tiên ôn Noãn nghiêm túc nói chuyện với anh: “Hoắc Minh, Kiều An không phải là trách nhiệm của anh! Anh có thể giúp cô ta
khởi kiện, nhưng sự dung túng của mọi người chỉ khiến cô ta càng thêm điên cuồng hơn mà thôi.”
Thực ra cô muốn nói, nếu cô ta thực sự bị điên thì nên đến bệnh viện tâm thần để điều trị.
Có lẽ Hoắc Minh đã hiếu ý cô.
Ánh mắt anh dao động không rõ, sâu thẳm khó hiểu, những lời mà ôn Noãn muốn nói dều nuốt ngược vào trong bụng.
Cuối cùng, anh vẫn mặc quần áo và rời đi.
Như thường lệ, Hoắc Minh không quay lại.
Thật ra đêm khuya vào mùa xuân khá lạnh, Ôn Noãn nằm đến ba giờ sáng không thế nằm tiếp được nữa, vốn định trở về nhà của mình, nhưng lại không nỡ hành hạ Tiểu Bạch.
Cô ngồi cả đêm trong phòng khách…
Trong nửa tháng tiếp theo, Kiều An gây náo loạn đến long trời lở đất.
Ôn Noãn hầu như không nhìn thấy Hoắc Minh.
Chỉ gặp nhau hai lần duy nhất, trông sắc mặt anh rất tệ, thậm chí anh vừa đặt người xuống gối đã ngủ say ngay.
Ôn Noãn không hỏi thêm câu nào nữa.
Cô luôn ở vào thế yếu trong mối quan hệ này,
không có lối thoát, mối quan hệ của cô và anh mỏng manh đến mức…
Thương anh nhưng không có tư cách chính đáng!
Ôn Noãn có lúc nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của cô, cô đã từ bỏ hy vọng, kiên trì đến hôm nay chỉ là chờ đợi kết quả mà thôi!
Ôn Noãn không ngờ rằng Hoắc Chấn Đông sẽ tìm gặp cô.
Thư ký của Chủ tịch Hoắc thị đã đích thân ngồi xe đến đón ôn Noãn, lịch sự nói: “Cô ôn, Chủ tịch chúng tôi muốn gặp cô!”
Nửa tiếng sau, ôn Noãn đã ngồi trong văn phòng làm việc của Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông rất xem trọng ôn Noãn, ông bảo thư ký ra ngoài, tự mình pha một tách cà phê cho Ôn Noãn, cười nói: “Chú nghe con bé Minh Châu đó nói cháu thích cà phê Mandheling nên đã đặc biệt nhờ thư ký mua hạt cà phê, cháu hãy uống thử.”
Đáng ra ôn Noãn thấy vừa mừng vừa lo.
Nhưng cô cũng biết, người có địa vị như Hoắc Chấn Đông sẽ không dễ gì mà nhún nhường như vậy được.
Đây không hẳn là điều tốt!
Quả nhiên, sau khi Hoắc Chấn Đông nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống.
Ông ngồi đối diện với ôn Noãn, thoải mái nói: “Sao mấy ngày nay không đến nhà chơi? Ngày nào Minh châu cũng nhắc đến cháu, bác gái cũng mong cháu đến ăn cơm.”
Ôn Noãn không biết phải phản ứng thế nào.
Hiện giờ cô và Hoắc Minh đều không thấy được tia hy vọng nào.
Làm sao một con cá sấu lớn trong giới doanh nhân như Hoắc Chấn Đông lại không hiếu được tâm tư của một cô gái nhỏ?
Ông cũng hiểu tính của con trai mình!
Ông rất thích cô gái ôn Noãn này, vừa xinh đẹp, tính tình lại mạnh mẽ hơn vợ ông…
Kiều An gây rối, Hoắc Minh lại không bao giờ trở về nhà.
Hoắc Chấn Đông ngoảnh mặt làm thinh, đã nhìn thấu hết, ra tay quyết đoán.
Ông đấy một lá thư mời đến trước mặt ôn Noãn, ôn hòa mỉm cười: “Đây là thư mời nhập học vào Học viện âm nhạc hàng đầu của nước Pháp, chú không có ý gì khác… Mấy ngày nay đã khiến cháu chịu thiệt thòi, chi bằng ra nước ngoài hai năm đế khuây khỏa, khi việc học của cháu kết thúc và vụ án của nhà họ Kiều giải quyết xong,
món ân tình lớn giữa hai gia dinh cũng đã trả hết! Khi đó, tuổi của cháu và Hoắc Minh cũng thích hợp đế kết hôn và sinh con.”
Cả người ôn Noãn lạnh ngắt.
Cô không phải là người không hiểu lý lẽ, cô hiểu ý của Hoắc Chấn Đông.
Giao tình giữa hai nhà Hoắc Kiều sẽ không vì cô mà tan vỡ.
Vì vậy, chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi.
Nếu cô rời khỏi thì Kiều An sẽ không làm chuyện quá quắt nữa, Hoắc Minh sẽ bớt chịu khố hơn! Nhìn xem, thật là một sự sắp xếp tốt, mọi mặt đều chu đáo, ngoại trừ một điều… Rõ ràng không phải lỗi của cô, nhưng cuối cùng chỉ có cô là người phải hy sinh!
Những người khác vẫn yên lành…
Người phải đi xa tha hương cũng chỉ có mình cô!
Ôn Noãn đau đến quên cả thở!
Văn phòng làm việc rộng lớn và sang trọng rơi vào sự yên tĩnh rất lâu, Hoắc Chấn Đông không hề thúc giục, dường như ông đối với cô gái này vô cùng kiên nhẫn…
Cuối cùng ôn Noãn ngước mắt lên.
Cô khó khăn nói: “Cháu cần phải suy nghĩ
thêm.”
Khi cô đứng dậy, sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy.
Hoắc Chấn Đông thấy vậy không đành lòng nên đã gọi thư ký tiễn ôn Noãn về…
Ôn Noãn vừa rời đi thì bà Hoắc đã tới.
Không biết bà nghe được tin tức từ đâu, nhưng khi bà vội tới đây thì ôn Mãn đã rời khỏi rồi, bà Hoác xinh đẹp đoan trang đã tiều tụy vì lo lắng, bà trách móc chồng mình.
“Chuyện của Kiều An vốn dĩ không nên đế Hoắc Minh phải gánh chịu!”
“Thầy bói nói rằng tình duyên trong đời của Hoắc Minh chỉ nở hai lần và chỉ một lần có cơ hội thành công! Hoắc Chấn Đông, nếu sự việc diễn ra đến phút chót, ông làm hỏng cuộc hôn nhân của Hoắc Minh, tôi sẽ dẫn theo Minh Châu và ôn Noãn bỏ nhà ra đi
“Hu hu…Tôi sẽ để hai người cô độc cả đời!”
Hoắc Chấn Đông bất lực.
Ông vừa an ủi vợ mình vừa hận con trai vô dụng.
Với tư cách là một người bổ và một người đàn ông, Hoắc Chấn Đông sáng suốt nhất, mâu thuẫn mấu chốt trong chuyện này không phải là Kiều An mà chính là bản thân Hoắc Minh.
ông nhìn ra ôn Noãn rất yêu Hoắc Minh.
Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, sự nghiệp cũng thành đạt… Tại sao người ta vẫn luôn đợi mình, không gì khác chỉ vì yêu mà thôi!
Là Hoắc Minh không biết trân trọng, có lẽ là do tình yêu không đủ sâu đậm!
Hoắc Chấn Đông không còn cách nào khác đành phải đưa ra quyết định này, nếu không thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tan rã!
Điều ông đặt cược là con bé ôn Noãn yêu Thiếu Đình rất nhiều!
Ôn Noãn mang theo thư mời trở về nhà.
Cô đã suy nghĩ về chuyện đó suốt ba ngày!
Trong ba ngày này, cô gặp được Hoắc Minh một lần, họ không làm gì khác ngoài im lặng ôm lấy nhau.
Đêm ấy hai người âu yếm ôm nhau, cô bình tĩnh lại và tự hỏi mình.
Liệu sự yêu thích và tình yêu của cô dành cho anh có chống đỡ nỗi sự hy sinh này không?
Trong thời gian hai năm, về phần công việc có thể giao lại cho người có năng lực chuyên môn quản lý.
Nhưng còn gia đình cô, cô không thể ở bên
cạnh họ, sức khỏe của bố cô cũng không được tốt… Đến lúc trời sáng, ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô, sự cảm động của cô khi anh tặng chiếc nhẫn cho cô ngày hôm đó tựa như vừa mới xảy ra.
Cô nghĩ mình yêu Hoắc Minh.
Nếu thời gian hai năm có thể thay đổi được tình trạng hiện tại, thì cô sẵn sàng đánh cược.
Cô đưa bố và dì Nguyễn sang Pháp, cô học dương cầm chuyên sâu, khi trở về cô sẽ càng xứng với Hoắc Minh hơn, cũng sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với Kiều cảnh Niên…
Khi Ôn Noãn đưa ra quyết định này, trong lòng cô cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng khuôn mặt của Hoắc Minh thật sự ở ngay trước mặt cô, đẹp đến mức khiến phụ nữ rung động.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên môi anh: ‘Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!”
Hoắc Minh đã tỉnh dậy…
Anh trở mình, ôm gọn cả người ôn Noãn dưới người anh: “Em mới vừa nói gì?”
Sắc mặt Ôn Noãn đỏ bừng, không chịu lặp lại lần nữa.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh luôn tràn đầy năng lượng, sáng nay phải bù đắp lại những
gì đêm qua đã không làm.
Ôn Noãn rất phối hợp.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cỏ, dần dần đòi hỏi nhiều hơn.
Cô vòng tay qua ôm cổ anh, chủ động hôn anh, gương mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình và trầm luân…
Sau vài lần ân ái.
Hoắc Minh xoay người nằm ở bên cạnh cô, anh thở hổn hển cười nói: “Hôm nay sao vậy? Chủ động như thế?”
Anh nghiêng người rồi véo má cô: “Anh nghe nói con gái khi đến tuổi rồi cũng sẽ khao khát đàn ông, Ôn Noãn, có phải mấy ngày nay em đều mong chờ điều này không?”
“Anh mới là đến tuổi!” ôn Noãn đấy anh ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khi cô bước ra, anh đang đứng bên cửa số nói chuyện điện thoại với Kiều cảnh Niên, đang bàn về vụ kiện.
Ôn Noãn ôm anh từ phía sau.
Khi anh cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Thứ bảy là Lễ Tình Nhân, anh có thể về không?”
Vì cô dịu dàng như vậy nên khiến cho tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô và dịu dàng hỏi: “Định tặng anh món quà gì?”
Ôn Noãn nghĩ tới lá thư mời, trong lòng hơi chua xót.
Nhưng cô nói với giọng vui tươi: “Không nói anh biết!”
Hoắc Minh quay người hôn cỏ, họ đã lâu rồi không buông thả như thế, sáng nay anh không làm gì cả chỉ quấn lấy cô tiếp tục phóng túng…
Ôn Noãn sửng sốt một lát, rồi ngoan ngoãn thuận theo anh.
Buổi chiều, Hoắc Minh tới công ty.
Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, hẳn là ông đã rất mong chờ cuộc gọi của cô, vừa kết nối được ông đã lập tức bắt máy.
Hoắc Chấn Đông vẫn Tất ôn hòa: “Cháu suy nghĩ thế nào rồi?”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cô nói: “Cháu muốn đưa cả bố và dì Nguyễn cùng đi đến đó.”
Hoắc Chấn Đông rất vui mừng, lập tức bày tỏ lập trường của mình: “Không có vấn đề gì! Như thế cũng tốt, có người nhà ở bên cạnh là tốt nhất… Cháu rất có hiếu.”
Ông lại hỏi: “Hoắc Minh có biết không?”
ôn Noãn lắc đầu: “Cháu vẫn chưa nói cho anh ấy biết, đợi qua hai ngày nữa…”
Còn hai ngày nữa là đến Lễ Tình Nhân, cô muốn chuẩn bị thật tốt.
Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên của bọn họ, bọn họ cùng vui vẻ trải qua ngày này, có lẽ hai năm tới cũng không có thời gian…
Hoắc Chấn Đông cũng đã trải qua thời trai trẻ nên cũng đoán được nguyên nhân.
Ông cười ha hả, ân cần nói: “Hãy rủ cô và Minh Châu cùng đi dạo mua sắm với cháu, mua thêm vài món đồ, nếu cháu cảm thấy cô đơn, hãy rủ Minh châu thường xuyên bầu bạn với cháu, dù sao bình thường con bé cũng không làm gì cả.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Chấn Đông có chút cảm động, ông phá lệ nói thêm vài câu. Một người có địa vị như vậy sẵn sàng dỗ dành người khác cũng là vì rất yêu quý người đó.
Hai ngày tiếp theo, ôn Noãn sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Cô lại tìm một văn phòng làm việc có tiếng tăm ở thành phổ B, thiết kế một dự án lấy màu đen làm chủ đạo và trang trí lại căn hộ của Hoắc Minh vào chiều thứ bảy.
Mặc dù chi phí hơi đắt, năm mươi ngàn tệ
nhưng ôn Noãn không hề cảm thấy đau lòng khi quẹt thẻ thanh toán.
Đây là ngày Lễ Tình Nhân đầu tiên của cô với Hoắc Minh!
Cô chuấn bị cấn thận mọi thứ từ chân nến, rượu vang, hoa hồng và những bữa ăn do nhà hàng Michelin giao đến.
Mọi thứ đều rat lãng mạn…
Bảy giờ tối, Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Minh, qiọnq điêu vui vẻ: “Khi nào thì anh về?”