Hoắc tổng truy thê - Chương 168 Đêm dài, Hoắc Minh vẫn chưa về
Chương 168: Đêm dài, Hoắc Minh vẫn chưa về!
Bước ra khỏi phòng sách, Hoắc Minh kéo Ôn Noãn lại.
Anh ôm cò vào trong lòng, không nói gì. Ôn Noãn dù sao có chút chịu thiệt.
Hiện giờ là năm mới, hơn nữa đang ở trong nhà của anh, cỏ không thể tức giận được.
Cô dựa vào vai anh, ngửi mùi kem cạo râu dễ ngửi trên người anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ về rất muộn sao?”
Chút nữa Hoắc Minh phải đến văn phòng luật.
Chồng Kiều An mời luật sư, đang chờ thương lượng.
Hoắc Minh nghĩ, nói: “Trước bữa cơm chiều, anh sẽ trở về! Anh về cùng ăn cơm với em, sau đó cùng nhau về căn hộ… ôn Noãn, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”
Ôn Noãn cười gượng gạo.
Buổi chiều, Hoắc Minh cùng đi với Hoắc Chấn Đông.
vốn dĩ bà Hoắc muốn mang hai đứa con ra ngoài, lúc này khỏng còn tâm trạng nữa.
Bầu không khí ờ nhà họ Hoắc hơì ngột ngạt.
Ôn Noãn ngồi chờ cả ngày từ sáng đến tốì, cũng không chờ được Hoắc Mình trở về.
Nhưng anh có gọi điện, báo cô ăn cơm trước sau đó bảo tài xế lái xe đưa cô về căn hộ, anh nói anh sẽ về trề.
Ôn Noãn không hỏi mấy giờ.
Về chuyện liên quan đến Kiều An, cò luôn có vài phần kiêu ngạo và tự tôn.
Tám giờ tối, lúc ôn Noãn dắt Tiếu Bạch về, bà Hoắc thấy vỏ cùng có lõi.
Ôn Noãn cười yếu ớt: “Không sao đâu ạr
Trong lòng cô hiếu rõ, cả ngày hôm nay ngoại trừ cay đắng thì vẵn là cay đắng.
Cô bước lên xe.
Tàỉ xế không lái xe ngay, cửa sau xe lại bị kéo ra.
Cô’ Trường Khanh xuất hiện trong màn đêm.
Tàỉ xế rất biết điều, anh ta nhìn thấy cậu
Cố và cô Ôn có chút chuyện, anh ta không nên nhiều chuyện sẽ tốt hơn.
Cố Trường Khanh vịn nóc xe, nhìn ôn Noãn: “Anh có lời muốn nói vớì em.”
Tâm trạng của ôn Noãn không vui, căn bản không muốn để ý đêh hắn.
CỐ Trường Khanh bắt lấy cánh tay của cô, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi xe…
Ban đêm gió thổi rất mạnh.
Ôn Noãn nhìn hắn chằm chằm, cố Trường Khanh cúi đầu hút điếu thuốc lá, lúc hắn nhìn cô qua màn khói mù mịt bay lên: “Chuyện đã như vậy, em vần muốn ớ bên anh ta sao? Khởi kiện ly hôn xuyên quốc gia cũng kéo dài hai năm, em muốn nhìn Hoắc Minh luôn qua lại với người yêu cũ à? Kiều An cắt động mạch, Hoắc Mình liền đến bệnh viện làm một người con có hiếu… ôn Noãn, em muốn loại tình yêu này sao? Em muốn chịu tủi thân như vậy sao?”
Những lời này thật sự không dễ nghe, còn Cố Trường Khanh cô cũng thấy ghét.
Thế nhưng lời hắn nói lại đúng!
Giọng điệu ôn Noãn bình tĩnh: “Cố Trường Khanh… Tôi trải qua tốt hay khồng,
cũng chẳng có liên quan gì với anh!1
CỐ Trường Khanh đột nhiên đập xuống nóc xe!
Tài xếgiật mình.
Trong bóng tối sắc mặt cố Trường Khanh đáng sợ, hắn chất vấn cỏ: “ôn Noãn, chẳng lẽ trong lòng em anh chính là một thằng không có tình người, khồng hi vọng em sống tốt hay sao? Thế nhưng là chính em có nghĩ tới hay không, anh mẹ nó cũng muổn em hạnh phúc!”
CỐ Trường Khanh có vẻ rất kích động.
Ngón tay hẳn kẹp điếu thuốc lá run rẩy: “Em mẹ nó để nước rửa sạch sẽ mọi thứ trong đầu đi, so với anh ta em đi theo Khương Duệ còn tốt hơn gấp trăm lần!”
Sắc mặt õn Noãn trắng bệch.
Cố Trường Khanh yên lặng nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên hắn mờ miệng nói rất nhẹ nhàng và dịu dàng: “ôn Noãn, hoặc là em cho anh một cơ hội! Anh sẽ không làm em thất vọng nữa!”
Ôn Noãn bước lên xe.
Cô ngồi ờ ghế sau, lạnh nhạt nói: “Cố Trường Khanh, quá muộn rồi!”
Nói xong, cô kêu tài xế lái xe đi.
Tài xế trả lời một tiếng, nhẹ nhàng đạp chân ga.
Trên đường, ôn Noãn van luồn không nói gì, ngược lại tài xế trẻ tuổi nhịn không được nói: “Cô ôn yên tâm, chuyện đêm nay tôi sẽ khồng nói linh tinh!”
Ôn Noẵn không lên tiếng.
Bây giờ cô…dường như không quan tâm nhiều đến như vậy!
Cô về căn hộ của Hoắc Minh, sắp xếp cho Tiểu Bạch chỗ ngủ, sau đó tiếp tục chờ…
Đợi Hoắc Minh trờ về!
Ôn Noãn chờ đến một hai giờ đêm, anh vẫn chưa về.
Ban đêm rất yên tĩnh…
Chỉ có Tiểu Bạch quấn lấy quanh gót chân cô, đẳng trước rồi đằng sau rồi đi vòng vòng.
Ôn Noãn ngồi xuống cảy đàn dương cầm Morning Dew, cứ liên tục đàn, cô đều đàn lại những bài mà cô nhớ rõ, Hoắc Minh vần chưa trờ về.
Tiểu Bạch mệt mỏi ghé vào chân cỏ.
ôn Noãn ngồi trước cây đàn dương cầm, đối diện là cảnh đêm của thành phố B đẹp không gì sánh nổi.
Có lại cảm thấy vô cùng áp lực.
Cô đã xem xét kĩ đoạn tình cảm này, cô phát hiện mình sớm đã không còn đường lui…
Nguyên một đêm Hoắc Minh không về.
Sáng sớm, ôn Noãn mang Tiểu Bạch rời đi, trở về căn hộ cúa mình.
Đại khái Hoắc Minh trờ về, gọi điện thoại hỏi thăm cô.
Ồn Noãn cầm điện thoại, không biết nói cái gì.
Hoắc Minh có lẽ bận nhiều việc, anh mới nói có vài câu qua điện thoại liền có cuộc gọi đến, anh đành cúp máy.
Cứ như vậy, họ không gặp nhau vài ngày.
Lúc này, phòng nhạc lại xảy ra vấn đề.
Sau ngày khai trương mùng tám, chị Lê mời Ôn Noãn đến văn phòng uống cà phê, ôn Noãn cảm thấy thần sắc của chị Lê không tốt, không khỏi hỏi thăm vàì câu.
“Ôn Noãn, chị bị ung thư dạ dày!” Chị Lê nhẹ nhàng nóì với cồ.
ôn Noẵn đang cầm ly cà phê, nghe vậy cò nhẹ nhàng chớp mắt.
Sau đó, nước mắt liền chảy xuống.
Cô khồng có lau đi, mà là hỏi nhỏ: “Kiểm tra lại chưa?”
“Kiểm tra lại rồi, chị đều đì qua các bệnh viện tốt nhất cả trong nước lần nước ngoài! Ôn Noãn, chị muốn đi Thuỵ sr nghỉ ngơi, cố phần trong tay chị không muốn cho người khác, nếu như có thể chị muốn nhờ em nhận lây, chị không có yêu cầu gì khác, chí cần có thể thu hồi vốn là được!”
Chị Lê nắm chặt tay ôn Noãn.
Ôn Noãn để ly cà phê xuống.
Ngón tay của cô đều đang run, qua hồi lâu, cô nói: “Em đi Thuỵ $1 với chị!”
Chị Lê lắc đầu.
Từ trước đến nay cô ấy kiên cường, lúc này có nguyện vọng.
Phòng nhạc này chính là cô ấy và ôn Noãn gây dựng, cô ấy bị bệnh, nhưng cô ấy hi vọng Ôn Noẫn có thế tiếp tục giữ vững.
Chị Lê nói rất nhiều.
ôn Noãn tạm thời ăn không vô, bởi vì muốn mua lại cổ phần trong tay chị Lê, cần hơn mười triệu tệ.
Có không muốn mượn tiền của Hoắc Minhí
Buối tối, cò về nhà của ôn Bá Ngỏn ăn cơm
Dì Nguyền thấy tâm trạng cô không vui, thì hỏi han vài câu.
Ôn Noãn nói về bệnh tình của chị Lê, còn nói chuyện trung tâm âm nhạc, ôn Bá Ngôn liền hỏi dì Nguyễn: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền? Em đưa cho con dùng đi!”
Dì Nguyền trớ về phòng, đếm thử.
Có mấy triệu tệ, nhưng còn thiếu rất nhiều.
Dì Nguyền rất giỏi ớ phương diện này, bà ấy nói: “Giám đốc Lê cũng không dề dàng gì, lúc trước phòng nhạc này là các con cố gắng rất nhiều mới đạt được, như vậy đi, dì với bổ con bán căn nhà này chắc cũng được hai chục triệu tệ, chúng ta chỉ có hai người cũng không cần phòng lớn thế này, đến lúc đó đổi sang căn tám mươi mét vuông là đủ rồi.”
Ôn Noãn không đồng ý.
Cuối cùng ôn Bá Ngôn đập bàn: “Cứ làm theo lời dì con nói!”
Ôn Noãn áy náy, dì Nguyền nhẹ nhàng nóỉ: “Con chính là đứa con duy nhất của dì và Bá Ngôn, những thứ này không cho con thì cho ai đây?”
Căn nhà này nằm ờ khu nhộn nhịp, có nhiều người muốn mua.
Không quá ba ngày, đã bán được.
Nhà họ Ôn chuyển tới một căn nhà nhỏ chút, dì Nguyễn giao sổ tiết kiệm mười triệu cho Ôn Noãn: “Con mang cái này đưa cho Giám đốc Lê, nhớ kỹ đưa thêm một chút, mấy năm nay cỏ ấy đã giúp đỡ con rất nhiều.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô không cầm lòng được nói: “Đợi có tiền về, con sẽ mua căn nhà lớn cho hai người.”
Dì Nguyễn liền cười: “Dì với bố con sẽ đợi để hưởng phúc của con!”
Trong tay ôn Noãn còn một ít.
Cô hẹn chị Lê gặp mặt ớ quán cà phê, mấy ngày ngắn ngủi, chỉ Lê lại gầy đi.
Cô ấy muốn uống cà phê.
Ồn Noãn ngăn cản: ‘Thân thể không tốt thì đừng uống cái này!”
Chị Lê cười.
Ôn Noãn đưa chi phiếu cho cô ấy, tống cộng là mười hai triệu tệ, còn một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ là tâm ý của ôn Noãn.
Chị Lê không chịu nhận.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy: “Em chờ chị trớ lại!”
Những cổ phần kia cò sẽ tạm thời giữ, chờ chị Lê quay về, cô muốn trả lại toàn bộ cho cô ấy.
Chị Lê không có quá nhiều người thân, cũng không có chồng con.
Nên cô ấy cũng chẳng có vướng bận.
Nghe ôn Noãn nói vậy, cô ấy mũi sụt sịt cười mắng: “Con bé xấu xa, chị còn muốn ra nước ngoài tìm trai đẹp không trớ lại, em thì tốt rồi, lấy chuyện phòng nhạc ra để nguy hiếp chị!”
Mặc dù đang cười, nhưng hai người đều thương cảm!
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn bao nhiêu thời gian chứ?
Lần này chia tay, không biết khi gặp nhau, là cảnh tượng thế nào!
Tâm trạng của õn Noãn đang rất áp lực!
Cô ăn bữa cơm với chị Lê, xem như đi đưa tiền, chỉ là cố không ngờ lại ở chỗ này gặp được Hoắc Minh.
Tính toán thời gian, đã một tuần bọn họ không gặp nhau kế từ lần gặp trước đó.
Dù là gọi điện thoại, cũng là vài lời ít ỏi!
Lúc này gặp mặt, không khỏi xúc động!
Hoắc Minh không đi một mình, có thư ký Trương đi theo, còn có hai người đàn ông lạ mặt.
Ôn Noãn biết anh đang bàn về công việc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cô vốn muốn đưa chị Lê về nhà.
Chị Lê không chịu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy là người thông minh khéo léo, chỉ cần nhìn đã biết được ôn Noãn lạnh nhạt với Hoắc Minh, cô ấy cười nhạt: “Chị gọi xe là được rồi.”
Ôn Noãn đàng phải gọi xe cho cỏ ấy,
cũng nhìn cô ấy lên xe.
Trong bóng tối, bóng lưng chị Lê gầy yếu, ngồi trong xe tai taxi cũng không nhìn thây.
Ôn Noãn khổ sờ trong lòng, cô đứng yên trong bóng tối thật lâu.
“Ôn Noãn…”
Ôn Noãn quay đầu lạỉ, trông thấy Hoắc Minh đang đứng dưới bầu trời cầu vồng.
Một thân cao quý, cho dù ánh sáng có lộng lẫy cỡ nào cũng không cách nào che được.
Lúc lâu sau, ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Bàn xong công việc rồi sao?”
Hoắc Minh khẽ “ừ”
Anh cầm lấy chìa khoá trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng của em không tốt, anh lái xe cho!”
Ôn Noãn không từ chối.
Đợi khỉ lên xe, anh hỏỉ cỏ: “Đến chỗ của anh?”
Ôn Noãn dựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi nói: “Tiếu Bạch đang ờ chồ em, anh qua
đưa nó về đir
Hoắc Minh cảm thấy cô lạnh nhạt, hơi nhíu mày.
Có điều anh cũng không biểu hiện ra vẻ không thích, ngược lại rất quan tâm nói: “Vậy chúng ta ngủ qua đêm tại nhà em, lát nữa em nghi ngơi, anh mang nó theo!”
Ôn Noãn không phản đối.
Cô nghĩ nếu như phản đối trái lại cho thấy cô quá ích kỷ, quá để ý!
Hoắc Minh có vẻ rất muốn nói chuyện với cô, thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm với Giám đốc Lẻ sao? Anh thấy thần sắc của cô ấy không được tốt lắm.”
Ôn Noãn gật đầu, kể ra mọi chuyện.
Đợi cô nói xong, Hoắc Minh ngừng xe ớ giao lộ, vừa lúc là đèn đỏ.
Anh nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Sao em cần dùng tiền lại không nói với anh?”
Ngay cả nhà họ ôn cũng bán, đổi thành căn nhà nhỏ.
Hoắc Mỉnh là một người đàn ỏng, không thế không quan tâm.
giờ em không muốn dùng tiền của anh!”
Bầu không khí im lặng…
Một chốc sau, anh hỏi: “Bới vì em có cảm giác không an toàn sao?”
Ôn Noãn không trả lời.
Thực ra không phải cô không hối hận, những đêm đó đều quá mờ ám, trái tỉm cực kỳ rung động, cồ dề dàng đáp úng với anh! Cô dũng cảm tiếp nhận phần tình cảm này…
Bây giờ phần dũng cảm đó vần còn, nhưnq cô lai có vài phần sơ hãi.