Hoắc tổng truy thê - Chương 167 ôn Noãn, con phải chịu thiệt một chút
Chương 167: ôn Noãn, con phải chịu thiệt một chút!
Bầu không khí có hơi ngại ngùng.
Ôn Noãn hiểu rõ Hoắc Minh, cô sợ anh mất hứng.
Không nghĩ tới anh không hề không thích, ngược lại bước đến bên cô, hết sức dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô nhìn vào mắt anh, chính là sự tin tường tuyệt đối.
Hoắc Minh mỉm cười, quay đầu nói chuyện với Hoắc Chấn Đồng: “Bố, đây là ôn Noãn!”
Anh lại nhẹ nhàng ỏm lấy ôn Noãn: “Chào bố đi em!”
Hoắc Chấn Đông đã ngoài năm mươi, thân thể được chăm sóc rất kỹ lưỡng, nhìn vẻ bề ngoài thì Hoắc Minh được thừa hưởng nhiều nét từ Hoắc Chấn Đông.
Ôn Noãn lễ phép lên tiếng chào bác trai.
Hoắc Chấn Đông từ từ bước xuống lầu.
Lúc này bà Hoắc vừa bước đến, thấy chồng không lên tiếng liền đẩy ỏng: “Con bé
đang gọi ông kìa, bày đặt ra vẻ gì chứ!”
Ánh mắt Hoắc Chấn Đông sâu xa.
Ở sinh nhật Minh Châu, ông biết thằng nhóc Hoắc Minh này có dẫn theo một người con gái về!
Nhưng nó không giới thiệu cho ông biết, ông cũng không đế trong lòng.
Không ngờ, còn có thể tu thành chính quả!
Hoắc Chấn Đông dùng ánh mắt sắc bén quan sát ôn Noãn từ trên xuống dưới.
Vẻ ngoài rất ưa nhìn, nhìn cũng đoan trang.
Nghe nói sự nghiệp rất thành công!
Hoắc Chấn Đông thật sự rất thích kiểu con gái này, nhưng từ nãy đến giờ ông vẵn không biểu hiện gì, chỉ nhẹ gật đầu nói với vợ: “Lần đầu tiên đến nhà chúng ta lại là năm mới, bao lì xì đâu rồi bà?”
Bà Hoắc chuẩn bị một bao lì xì lớn màu đỏ.
Ngoại trừ một xấp tiền dày, còn có một con mèo nhỏ bằng vàng, rất nặng.
Ôn Noãn cảm thấy kì lạ.
Bà Hoắc trìu mến nói: “Tuổi con là tuổi Mèo, năm nay lại là năm Mèo, tặng con mèo nhỏ mạ vàng cho may mắn.”
Ôn Noãn mỉm cười nói cảm ơn bà.
Hoắc Minh liếc nhìn cô, mặt cười như không cười, ôn Noãn hơi ảo não nhưng cảm thấy có chút hạnh phúc.
Hoắc Minh Châu đang chơi với chó cũng chạy vào.
Trong phòng khách, chỉ riêng cố Trường Khanh không vui, hắn biết Hoắc Minh và ôn Noãn xem như đã xác định mối quan hệ.
Lúc ăn cơm, tâm trạng của Hoắc Chấn Đông vui, uống gần nửa chai rượu đế.
Bà Hoắc không đến ngăn cản ỏng.
Lúc đầu Ồn Noãn có hơi mất tự nhiên, nhưng hiếm khi Hoắc Minh ân cần chăm sóc như thế.
“Ôn Noãn, món này là canh tẩm bổ.”
“Đây chính là món em thích ăn.”
Ồn Noãn vốn dĩ đang rất xúc động, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy ánh mắt của Cố Trường Khanh hiện lên sự hung dữ và
nham hiểm, cô liền đoán ra được ý định xấu xa của Hoắc Minh.
Anh chính làm vậy chính là muốn để cố Trường Khanh xem!
ón Noãn vừa tức giận vừa khó chịu, còn không có biện pháp nào để xử lý anh.
Phía dưới bàn ăn, một bàn tay Hoắc Minh đặt trên đùi cô, cực kì tự nhiên vuốt ve nhẹ nhàng.
Từ hướng của cố Trường Khanh, thấy rất rõ.
Ôn Noãn kéo tay của Hoắc Mình ra, một lát anh lại đưa tay tới, còn thuận tay sờ soạng mấy lần.
Cô nhìn anh.
Khoé mắt đuôi mày của Hoắc Minh đều là những tiêu chuẩn của một người đàn ông trường thành và phong lưu.
Anh thảo luận với Hoắc Chấn Đông về vàng và chứng khoán, nhìn không ra đang thực hiện hành vi đê tiện nào ớ dưới bàn ăn, Ôn Noẫn lặng lẽ nắm lấy tay anh, đề phòng anh làm bậy.
Lát sau, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cỏ, mười ngón đan xen.
Sắc mặt của CỐ Trường Khanh trắng nhợt như tờ giây.
Hắn không ngờ sẽ có một ngày, người mà hắn không cần lại có thế khiến hắn đau đớn khó chịu như thế.
Ăn xong, cùng ngồi uống trà.
Người đàn ống bàn về chuyện làm ăn, những chuyện trên thương trường, phụ nữ thì tâm sự về chuyện cá nhân.
Bà Hoắc vô cùng phấn khích.
Bà định chờ lát nữa sẽ cùng đỉ ra ngoài với Minh Châu và ôn Noãn.
Dạo quanh trung tâm thương mại, rồi giả vờ đến quán mà mấy chị em thường ngồi.
Tết Nguyên Đán, không phải nên mang con dâu ra khoe khoang sao?
Bà Hoắc lên lầu thay quần áo, trùng hợp người giúp việc chạy lại thông báo.
“Thưa ông, có ông Kiều đến đây.”
Hoắc Chấn Đồng có chút kinh ngạc: “Là Cảnh Niên sao? ồng ấy không ờ Anh Quốc à!”
Kinh ngạc đến sủng sốt, ngay lập tức õng vần bước đêh cửa nghênh đón.
Là Tết Nguyên Đán nhưng sắc mặt của
Kiều Cảnh Niên hốc hác, trông không ổn chút nào.
Ông ta bước vào phòng khách thì thấy Ôn Noãn, tự nhiên như là con dâu nhà họ Hoắc, thần sắc ông hơi thu lại, muốn nóì gì đó nhưng khó mở miệng.
Hoắc Chấn Đông phân phó người giúp việc bưng trà lên.
Kiều Cảnh Niên uống một ngụm trà, ồng ấỵ mới bình tĩnh lại.
Nhưng lời đêh bên miệng ỏng ấy lạỉ do dự, dù sao nhìn Hoắc Minh giống như đã đưa ra quyết định… ông ấy nhắc lại chuyện này khó tránh khỏi có chút quá đáng.
Nhưng Kiều An chính là đứa con gái duy nhất của ống ấy, khó nói đến đâu vần phải nói ra.
“Chấn Đông… Con bé Kiều An muốn ly hôn!”
“Con bé bị chồng bạo lực gia đình đánh gãy hai cái xương sườn, tỉnh thần cũng không tốt lắm, tôi và TỐ Dung mang con bé về thành phố B để tịnh dưỡng. Chắc chắn phải ly hôn, nhưng thân phận đối phương đặc biệt, tôi tính nhờ Hoắc Minh giúp khởi tố vụ kiện này…hơn
nữa giải thích cho Kiều An thông suốt lời cậu ấy nói Kiều An có thế lắng nghe một chút.”
Kiều Cảnh Niên nói xong, ánh mắt tha thiết.
Chuyện này, Hoắc Chấn Đông chưa đồng ý ngay.
Hôm nay là lần đầu tiên ôn Noãn chính thức đến nhà chơi, ông không thế làm rét lạnh trái tim con gái nhà người ta được.
Hoắc Chấn Đỏng đắn đo mãì.
Kiều Cảnh Niên lại chờ không được.
Ồng ta nhìn Hoắc Minh với đôi mắt đầm lệ: “Minh à, cháu coi như giúp đỡ chú Kiều một tay đi, chú và thím chỉ có một đứa con gái là Kiều An, nếu như con bé xảy ra chuyện thì mẹ của nó sẽ không chịu nõĩ đả kích này!”
Hoắc Minh còn chưa lên tiếng, nhưng toàn thân ôn Noãn đã lạnh ngắt!
Hoắc Minh liếc nhìn cò.
Anh cười nhạt: “Chú Kiều, chú cảm thấy việc cháu giúp chú khời tố vụ kiện này, thích hợp sao?”
Dưới tình thế cấp bách, lỡ lời nói ra.
Ông ta nóì: “Minh à, chú biết cháu còn
tình cảm với Kiều An!”
Bầu không khí sượng trân.
Không ai nghĩ tới Kiều cảnh Niên đứng trước mặt ôn Noãn, nói ra được những lời vô duyên như này.
Hoắc Minh đang muốn mở miệng, bà Hoắc bước xuống từ lầu hai.
Bà đều nghe được, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Niên, tôi có thể hiếu được nỗi lòng của bậc làm cha làm mẹ của anh! Nhưng hiện giờ Minh và Ôn Noãn đã xác nhận yêu đương, anh nói như thế có phần không thích hợp.”
Kiều Cảnh Niên im lặng.
Hoắc Minh Châu cũng khỏng nhịn được lên tiếng: “Chị Kiều An muốn khới kiện, chúng ta bỏ tiền ra là được rồi! Sao nhất định phải là anh trai cháu đi? Nếu như chú Kiều mang chuyện ân tình đến nói chuyện, vậy thì kêu Kiều An cũng nhảy xuống nước, bố cháu nhất định sẽ cứu chị ấy!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trắng bệch, cực kỳ lúng túng.
Hoắc Chấn Đông la con gái: “Minh Châu, xỉn lỗi chú Kiều ngay!”
Hoắc Minh Châu miền cưỡng nói xin lồi!
Ngữ điệu Hoắc Chấn Đông dịu nhẹ nói với ông bạn già: “Minh Châu không hiếu chuyện, cảnh Niên ồng đừng để ở trong lòng! Về vụ khới kiện, tôi sẽ thương lượng với thằng nhóc Minh, lát nữa tôi sẽ báo cho ông!”
Kiều Cảnh Niên chỉ đành phải thế.
Lúc ông ấy rời đi, không nhịn được nhìn về phía Ôn Noãn, trong ánh mắt chứa lời cầu xin.
Thân thể ôn Noãn lạnh lẽo.
Cô không phải là người con gái vô tâm, nhưng mà cô không đủ rộng lượng đến mức độ đó, cô chỉ có thế lựa chọn không nhìn thấy Kiều Cảnh Niên.
Kiều Cảnh Niên không khỏi thất vọng.
Khi ông ta rời đi, phòng khách lặng ngắt như tờ, trong lòng ai cũng không được thoải mái.
Hoắc Chấn Đỏng từ từ uống hết một tách trà.
Ông nhìn con trai mà mình tự hào nhất và Ôn Noãn, mớ miệng nói: “Hai đứa con theo bố đến phòng sách!”
Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh đến phòng sách lầu hai.
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Chấn Đông không vui!
Nhưng lúc õng nhìn ôn Noãn lại õn hoà, nói chuyện cũng dịu dàng, như là người trong nhà vớỉ nhau.
“Ôn Noãn, con pha bình trà đi!”
Ôn Noãn hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô không ngốc, cồ đoán rằng sự ôn nhu này của Hoắc Chấn Đống, chính là muốn cõ hy sình và nhượng bộ.
Lúc này cô không thế gay gắt.
Ồn Noãn yên lặng pha trà…
Lúc Ôn Noãn pha trà, Hoắc Chấn Đồng không nói gì.
Ông thầm lặng quan sát cô gái này.
Lồng mày cong xuống theo phần đuôi mẳt, hiền lành và ngoan ngoãn… Nhìn rất có học thức, xuất sắc hơn Kiều An nhiều!
Hoắc Chấn Đông thật thích ôn Noãn, hơn nữa ỏng cũng qua tuổi trẻ từng trải chuyện yêu đương, ông không hề muốn tổn thương cô, thế nhưng năm đó Kiều cảnh Niên liều mạng cứu Minh Châu!
Tấm ân tình này, khồng thể nào báo đáp!
ôn Noãn rót trà cho bọn họ, ánh mắt Hoẳc Minh nhìn cô chăm chú.
Anh mở miệng nói với Hoắc Chấn Đông: “Bố, chuyện này không thể!”
Hoắc Chấn Đông ra hiệu: “Minh, trước hết con hãy nghe bố nói!”
Ông cúi đầu, nhìn hơi nước lượn lờ, vẻ mặt như rơi vào trong dòng ký ức.
“Năm đó chú Kiều con cứu được Minh Châu, vốn khồng cần phải lấy thân báo đáp! Thế nhưng con lại không biết, sờ dĩ chú Kiều của con và thím Kiều chỉ có đứa con nuôi Kiều An này, ngoài chuyện thím Kiều của con ờ bên ngoài không thể sinh con, một nguyên nhân nữa chính là chú Kỉều của con lần đó bị ngâm trong băng quá lâu, mất khả năng sinh sản, không bao giờ có con được nữa!”
Hoắc Minh và ôn Noãn khiếp sợ!
Hoắc Minh khó khăn mờ miệng: “Bố, bố chưa từng nói chuyện này!”
Hoắc Chấn Đông cười gượng.
Loại chuyện bí mật này, bởi vì không còn cách nào khác, sao có thể để cho người ngoài biết được chứ?
Ông thở dài: “Chú Kiều của con có đứa
con thất lạc ớ bên ngoài, nhưng đừng nói tìm không thấy, chính là tìm được thì sao, với thân phận và địa vị của chú Kiều của con, có thể nhận lại nhau được sao?”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Hoắc Chấn Đỏng bất đắc dí cười một tiếng: “Minh à, vụ kiện này con giúp khới kiện, là chuyện hợp tình hợp lý!”
Ông nhìn ôn Noãn, giọng nói rất dịu dàng: “ôn Noãn, chuyện này con phải chịu thiệt một chút! Bác trai bằng lòng bù đắp cho con ờ phương diện khác! Nhưng con yên tâm, Mình và Kiều An đã hoàn toàn chấm dứt, về chuyện này con phải tin tướng Minh.”
Ôn Noãn không phải không biết điều.
Hoắc Chấn Đỏng là người có thân phận, đối đãi với cô thân mến như vậy.
Thái độ của ông đã gần như xem cỏ là con dâu. Nếu như cô ngăn cản thì sẽ trở thành người không biết nghĩcho đại cục.
Nhưng trong lòng ôn Noãn chính là không tình nguyện.
Tuy nhỉên bây giờ cô ngoài việc rộng lượng, không còn lựa chọn nào khác!
Cò nhìn Hoắc Minh, anh cũng đang nhìn
cô.
Lúc lâu sau, ồn Noãn nhẹ nói: “Con tin anh ấy!”
Hoắc Chấn Đông quả thật rất thích ôn Noãn, bởi vì chuyện này ồng rất băn khoán, liền tặng ôn Noãn một căn nhà, nhưng ôn Noãn khôna lấv!