Hoắc tổng truy thê - Chương 166 Hoắc Minh, em chỉ thích anh
Chương 166: Hoắc Minh, em chỉ thích anh!
Đêm 30.
Ôn Noãn nhận được pháo hoa đẹp nhất.
Trong sân nhà họ Hoắc, Hoắc Minh bắn rất nhiều pháo hoa…
Hoắc Minh châu cầm một cây pháo nhỏ chạy quanh anh, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời. Mà khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh tràn đầy niềm vui, khiến người ta tim đập thình thịch.
Tiếng chuông nửa đêm vang lên.
Ôn Noãn nhận được điện thoại của anh, anh nói: “Ôn Noãn, năm mới vui vẻ.”
Ôn Noãn tựa vào bên cửa sổ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng: “Em cũng chúc anh năm mới vui vẻ!”
Bọn họ đều không cúp điện thoại, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau…
Ôn Noãn có thế nghe thấy âm thanh bên kia.
Cô thậm chí còn nghe được tiếng cố Trường Khanh đang nói chuyện, nhưng lúc này thế xác và tinh thần của cô đêu bị Hoắc Minh chiếm giữ, đến cùng thì đã không thế chứa ai được nữa!
Hai giờ sáng, giọng Hoắc Minh vẫn vang lên
cùng cô đi vào giấc ngủ.
Ôn Noãn mơ màng nghĩ.
Năm nay thật đẹp!
Mùng bổn tết.
Hoắc Minh tới đón ôn Noãn, đương nhiên vợ chồng ôn Bá Ngôn đồng ý.
Ôn Noãn ngồi lên xe, nhẹ nhàng cởi áo khoác: “Đi đâu?”
Một tay Hoắc Minh cầm tay lái, nghiêng người nhìn cô.
Năm mới, bên trong ôn Noãn mặc một chiếc váy lông cừu màu đỏ, lộ ra chút da thịt trắng như tuyết, đặc biệt đẹp mắt.
Giọng Hoắc Minh hơi khàn: “Rất đẹp!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Hoắc Minh khẽ nắm tay cô, không nói gì mà chỉ lái chiếc Bentley vàng kim về căn hộ của anh.
Khi đến nhà anh, ôn Noãn tìm Tiểu Bạch.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau: “Nó đang ở biệt thự, ngày mai là có thế nhìn thấy!”
Trên người anh nóng quá, ôn Noãn có hơi chịu không nối.
Trong lòng cô lờ mờ biết anh muốn gì, nhưng
sự rụt rè của phụ nữ không cho phép cô lập tức triền miên với anh, sao Hoắc Minh có thế không biết ý nghĩ của cô được chứ?
Anh ôm cô dỗ dành, nói rất nhiều lời âu yếm.
Ôn Noãn cảm thấy không người phụ nữ nào có thể chịu nổi, vì thế chỉ đành ỡm ờ…
Lần làm lành này có cảm giác tốt hơn lần trước!
Trước kia, anh luôn băn khoăn cô không có kinh nghiệm, nhưng lúc này anh không giống với trước kia, anh luôn dùng những kỹ thuật xấu hố kia để kích thích cơ thể cô…
Ôn Noãn đã làm với anh rất nhiều lần, cũng từ từ đoán ra được Hoắc Minh thích thô bạo một chút.
Người phụ nữ thích đàn ông.
Nên lúc trên giường sẽ dung túng họ.
Đêm nay điên cuồng, phá vỡ tất cả tưởng tượng của ôn Noãn!
Khắp thế giới, đều là dáng vẻ đẹp trai anh tuấn của Hoắc Minh.
Bên tai vang lên âm thanh động tình của anh.
Lửa bùng cháy suốt một đêm!
Sáng sớm, ôn Noãn nhẹ nhàng mở mắt.
Trước mắt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hoắc Minh.
Anh buông thả một đêm, lúc này vẫn giữ được dáng vẻ ngời ngời tràn trề sức lực, không thấy mệt mỏi!
Ôn Noãn nhìn anh lập tức nghĩ đến đêm qua, bất kỳ một hình ảnh nào trong đó cũng khiến cô đỏ mặt.
“Morning Dew!”
Hoắc Minh hôn và thân thiết gọi cô.
“Morning Dew bé nhỏ, dậy thôi.”
Ôn Noãn kìm lòng không được mà ôm và chủ động hôn anh.
Hoắc Minh chạm vào môi cô, lẩm bấm: “Anh rất muốn làm, nhưng chúng ta không thế đến muộn, cùng đi mua quà nhé?”
Ánh mắt Ôn Noãn sáng lấp lánh.
Đó là vẻ mặt chỉ có phụ nữ chìm đắm trong tình yêu mới có.
Hoắc Minh hôn lên mắt cô, trầm ngâm một chút rồi nói: “Đi thay quần áo! cố Trường Khanh cũng ở đó, không thế mặc bộ váy kia cho hắn ta
xem được.”
Người đàn ông công khai thế hiện sự ghen tuông, nhưng thực ra người phụ nữ lại rất hưởng thụ.
Ôn Noãn hôn anh, lẫn đầu tiên thổ lộ.
“Hoắc Minh, hiện giờ em chỉ thích anh.”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên anh cười khẽ một tiếng, duỗi tay vào trong chăn
“Để anh kiểm tra xem em có nói dối không!”
Ôn Noãn bị anh đùa giỡn, không kìm lòng được nâng người lên.
Cô thốt lên xin tha: “Không phải nói muốn đi mua quà sao?”
Hoắc Minh ngừng tay, chỉ là đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn rõ từng thớ da thịt của cô.
Ôn Noãn bị anh nhìn đến run rẩy.
Cô chủ động hôn anh, nhỏ giọng nói: “Buổi tối chúng ta trở về lại làm tiếp.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười, từ từ thu tay lại, dáng vẻ phong lưu kia khiến ôn Noãn không dám nhìn.
Khi đến phòng thay đồ chọn quần áo, tâm trạng cô rất khác.
Trước đây ôn Noãn có chút bài xích những trang sức, quần áo quý giá kia, cảm thấy mình giống như người phụ nữ được Hoắc Minh bao nuôi, nhưng bây giờ mối quan hệ của họ đã thay đổi, lúc này cô chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Ôn Noãn Tất có chừng mực, chọn một chiếc váy lông cừu màu tím nhạt, đeo khuyên tai trân châu.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, Hoắc Minh đang chờ cô.
“Ra ngoài ăn sáng thôi.”
Ôn Noãn không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ hồng hào, Hoắc Minh rất thích.
Anh lái xe đưa cô ra ngoài.
Mùng năm, người trong trung tâm thương mại không tính nhiều.
Ôn Noãn chọn cho bà Hoắc một cái khăn quàng cổ LV, Hoắc Minh châu là một cái túi xách số lượng có hạn, còn Hoắc Chấn Đông, cô chọn một bộ bút lông sói màu tím quý giá.
Lúc thanh toán, Hoắc Minh muốn quẹt thẻ.
Ôn Noãn khẽ nói: “Để em! Cái này anh trả tiền không tốt lắm.”
Hoắc Minh nhìn cô, nở nụ cười, hơi có ý trêu đùa.
ôn Noãn mất tự nhiên, mặt nóng hây hây.
Đến khi tới nhà họ Hoắc, cô vẫn chưa hết bối rối.
Hoắc Minh dừng xe, anh nghiêng người khẽ nhéo khuôn mặt cô: “ôn Noãn, mua quà cho bố mẹ chồng và em chồng tương lai không có gì phải mắc cỡ! Da mặt mỏng như vậy, tối hôm qua ai là người cứ cưỡi trên người anh không chịu xuống thế?”
Ôn Noãn đang muốn nổi giận…
Cửa xe mở ra.
Hoắc Minh châu ôm Tiểu Bạch lại gần, cực kỳ thân thiết nói: “ôn Noãn, chị tới rồi!”
Ôn Noãn đành phải buông tha Hoắc Minh.
Cô xuống xe, đưa quà cho Hoắc Minh Châu: “Đây là quà tặng cho em.”
Hoắc Minh châu còn chưa nhìn đã ồn ào: “Sao chị biết em thích cái này?”
Hoắc Minh cười nhạo.
Cô em gái này hết thuốc chữa rồi!
Anh dẫn ôn Noãn đi gặp Hoắc chấn Đông và bà Hoắc, khi mới bước vào phòng khách thì đã thấy Cổ Trường Khanh ngồi trên sô pha.
Gặp lại người xưa trong hoàn cảnh mới…
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.
Thật ra ôn Noãn từng suy xét, cô và Hoắc Minh ở bên nhau sẽ không thoát khỏi cổ Trường Khanh, nhưng cô thích Hoắc Minh, hơn nữa… cố Trường Khanh đã là chuyện thật lâu về trước!
Hơn nữa bọn họ lại không có quan hệ gì!
Hoắc Minh lên lầu gặp Hoắc chấn Đông, Hoắc Minh châu dắt chó ra sân chơi, trong phòng khách chỉ còn cố Trường Khanh và ôn Noãn…
Cố Trường Khanh nở nụ cười mỉa mai.
“Quyết định rồi? Muốn gả cho Hoắc Minh sao?”
Ôn Noãn lãnh đạm nói: “Cố Trường Khanh, chúng ta có thế nước sông không phạm nước giếng được không?”
“Không thể!”
Cố Trường Khanh híp mắt: “Em cảm thấy anh có thể mỗi ngày nhìn em gần gũi với anh ta ư?”
Cho dù Ôn Noãn có chuẩn bị trước cũng không khỏi khó chịu.
“Cổ Trường Khanh, thực ra bốn năm của chúng ta chẳng là cái thá gì cả, đối với tôi mà nói chẳng qua là một âm mưu mà thôi, anh buông tha tôi cũng buông tha chính mình, đây là chuyện tốt đối với tất cả mọi người!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh liếc xuống.
Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương giữa ngón tay cô
Hắn bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, một lúc sau mới lên tiếng: “Em… Muốn kết hôn?”
Ôn Noãn đang muốn nói chuyện thì trên lầu hai vang lên tiếng bước chân.
Bố con nhà họ Hoắc từ từ xuống lầu.
Hoắc Minh nhìn cố Trường Khanh trước, sau đó lại nhìn đôi mắt hơi đỏ của ôn Noãn, ánh mắt sâu khônq lườnq được…