Hoắc tổng truy thê - Chương 165 ôn Noãn, em thích nhẫn kim cương không
Chương 165 ôn Noãn, em thích nhẫn kim cương không?
Hoắc Minh có lẽ đã nhịn lâu lắm.
Cả buổi chiều, anh đều quấn lấy thân thế cô không buông, ôn Noãn cũng không đếm được anh đã làm mấy lần…
Khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu vàng nhạt chiếu vào phòng, trong phòng ngủ được phủ lên một vầng sáng vàng.
Thân thế ôn Noãn mềm nhũn, cả người không có sức lực, lại càng không muốn động đậy!
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng Hoắc Minh vang lên.
Ôn Noãn nhìn anh, chỉ thấy anh đã sớm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Áo mũ chỉnh tề, đẹp trai giỏi giang.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô kéo chăn che người lại rồi từ từ ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
Hoắc Minh đi tới ngồi xuống bên giường, sau đó vuổt nhẹ khuôn mặt mịn màng của cô, khàn giọng nói: “Chúng ta làm bổn lần.”
“Hoắc Minh… Đừng nói nữal”
Hoắc Minh mỉm cười, sau đó hướng về bên ngoài kêu lên một tiếng.
Sàn nhà vang lên âm thanh tí tách.
Ôn Noãn nhìn về phía Hoắc Minh…
Khóe miệng Hoắc Minh nở nụ cười mê hoặc: “Quà năm mới anh tặng em, xem thử có thích không.”
Anh vừa nói xong, một chú chó trắng nhỏ đi vào phòng ngủ.
Đó là chú chó nhỏ mà ôn Noãn thường cho ăn.
Bây giờ nó đã thay đổi, lông gọn gàng sạch sẽ, còn đeo một chiếc vòng cổ xinh đẹp.
Ôn Noãn rất vui, cô muốn ôm chú chó, nhưng cô không mặc quần áo.
Hoắc Minh bế nó lên.
Anh tháo xuống một vật nhỏ đeo trên cổ chú chó vừa nói: “Anh đã triệt sản cho nó, sau này nhóc con này sẽ là của em.”
Ôn Noãn không chú ý tới thứ trên tay anh, mà chỉ vui vẻ vuốt ve chú chó nhỏ.
Đây thực sự là món quà năm mới tuyệt vời.
Chó trâng nhỏ nhận ra ôn Noãn nên nó ngoan ngoan để cô vuốt ve.
Hoắc Minh đế cho bọn họ chơi một lát, rồi cho chó con đi ra ngoài, anh cầm lấy tay ôn Noãn, khàn giọng nói: “Còn có một món quà nữa!”
Tay Ôn Noãn bị anh nắm chặt, mà trong tay anh có một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê.
Màu đỏ đẹp mắt, nét cắt hoàn mỹ!
Ôn Noãn ngơ ngấn.
Cô vừa “làm” với anh, lúc này cho dù là thể xác hay tinh thần đều cực kỳ mềm mại.
Anh lại tặng nhẫn kim cương cho cô.
Dù sao thì ý nghĩa của nhẫn kim cương đối với phụ nữ không đơn giản, ôn Noãn hơi vui mừng.
Giọng nói của Hoắc Minh vô cùng dịu dàng: “Ôn Noãn… em thích không? Để anh đeo cho em.”
Tim Ôn Noãn đập nhanh hơn.
Cô quấn chăn tựa vào người anh, ngón tay mảnh khảnh cong lên có hơi luống cuống: “Hoắc Minh…”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Không muốn sao?”
Sao lại không muốn?
Không có người phụ nữ nào không muốn!
Huống chi lại là người đàn ông mình thích tặng…
Không khí bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, ôn Noãn nhẹ nhàng duỗi ngón tay ra trước mắt anh.
Hoắc Minh đeo nhẫn vào ngón giữa của cô…
Rất hợp, cũng rất đẹp.
Trong đôi mắt của ôn Noãn hơi lóe lên sự mất mát, anh không đeo vào ngón áp út của cô.
Hoắc Minh nghiêng người hôn cô.
Anh khàn giọng nói: “Lúc kết hôn lại đổi… được không?”
Ôn Noãn cực kỳ dịu hiền, ngấng đầu để anh hôn, bởi vì món quà đặc biệt này nên tình cảm của bọn họ tóm lại không giống trước, cô cảm thấy anh nghiêm túc, cô cũng muốn nghiêm túc ở chung với anh.
Ôn Noãn thích anh.
Cô nghĩ, cho dù có Kiều An tòn tại, nhưng cô bằng lòng dũng cảm một lần.
Có lẽ họ sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Cô gái buông xuống mọi đề phòng, sau đó liền mạnh dạn chủ động rất nhiều, thân thể của cô bị anh kéo ra từ trong chăn, mặc dù ngượng ngùng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, quấn quýt hôn môi với anh …
Mái tóc dài màu trà mang theo hơi ấm.
ở trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, nhẹ
nhàng đây ra…
Mọi thứ kết thúc vào năm giờ rưỡi.
Lúc Ôn Noãn mặc quần áo mới sực nhớ ra, bọn họ ở đây choi cả buổi, chưa có mua đồ Tết.
Sau khi về nhà chắc chắn sẽ rất lúng túng.
Hoắc Minh ôm lấy cô từ phía sau, cười khẽ: “Anh bảo thư ký Trương mua rồi đưa tới, đang đế ở trong phòng khách, lát nữa em mang về, được chứ?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Thư ký Trương đến sao?
Đến lúc nào? Vậy chẳng phải là biết bọn họ ban ngày ban mặt…
“Thư ký Trương là người từng trải, biết thì có sao đâu?”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập.
Hoắc Minh hôn lên vành tai mềm mại của cô, không nhịn được mà nói: “Thật sự không muốn đưa em về chút nào!”
Ôn Noãn để anh hôn.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng đấy anh ra: “Hoắc Minh, em phải về.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, ôm cô rồi giúp cô sửa
sang lại váy lông cừu.
“Mùng bốn anh đón em ở qua đêm, mùng năm đến nhà anh ăn cơm, đồng ý không?”
Anh nói xong, lại không kìm lòng được mà vuốt ve người cô, anh nói: ‘Váy Tất đẹp, lần sau mặc váy đi, rất tiện.”
Khi anh nói câu này có dáng vẻ phong lưu của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn chẳng những đã quen, còn rất dễ dàng cảm nhận được…
Cô đế mặc anh bồng cô xuống lầu.
Hoắc Minh rất chu đáo, chẳng những đưa cô về tận nhà còn mang đồ đạc lên lầu, còn chào hỏi Ôn Bá Ngôn, dì Nguyễn, rất tôn trọng ôn Noãn…
Lúc anh rời đi, ôn Noãn không nỡ.
Cô tiễn anh xuống lầu, pháo hoa bắn đầy trời, anh khẽ khàng hôn cô.
Mặc dù không cùng nhau ăn cơm tất niên, nhưng sau một khoảng thời gian Tất dài, ôn Noãn nhớ lại đều cảm thấy đây là ngày tốt đẹp nhất mà bọn họ từng trải qua.
Không có Kiều An, không có người ngoài.
Chỉ có Hoắc Minh và cô
Hôm nay, người đàn ông này hoàn toàn thuộc về cô!
*
Hoắc Minh lái xe trở lại nhà họ Hoác đã là bảy giờ tối.
Anh dắt theo Tiểu Bạch, giao cho người hầu.
Hoắc Minh Châu ở phòng khách thấy anh trở lại, nhanh chóng nhào tới kéo cánh tay anh: “Anh! Tiền lì xì.”
Hoắc Minh cho cô ấy một bao lì xì lớn.
Hoắc Minh Châu vui vẻ, sau đó lại hỏi: “Nhóc con này ở đâu ra thế? Nhìn không ra giống gì.”
Hoắc Minh bước vào phòng khách, thấy cổ Trường Khanh cũng ở đây.
Anh ngồi xuống tựa vào sô pha, lười biếng nói: “Là chó dưới lầu! ôn Noãn rất thích nên mang về, sau này ôn Noãn sẽ nuôi nó.”
Hoắc Minh Châu hít hít mũi.
“Em nói mà, sao anh trai lại có lòng tốt như vậy được, thì ra là vì lấy lòng ôn Noãn.”
Bà Hoắc từ phòng bếp ra tới.
Bà thấy con trai trở về một mình thì bất mãn: “Nghe thư ký Trương nói con đến nhà Noãn Noãn rồi, sao không đưa con bé về ăn cơm tất niên?”
Hoắc Minh hời hợt: “Mùng năm con sẽ đưa về!”
Lúc này bà Hoắc mới vui vẻ, quả nhiên vị đại
sư kia nói rất chính xác, sau vụ này bà nhất định phải đi tạ lễ mới được.
Cố Trường Khanh vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Hoắc Minh từ khi trở về đến giờ, vẫn mang bộ dáng lười biếng.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất!
Chỉ có phóng túng rất nhiều lần mới có thế thỏa mãn đến mức không muốn nhúc nhích chút nào.
Hôm nay, Hoắc Minh đã làm chuyện đó với Ôn Noãn…
Mùng năm ôn Noãn tới ăn cơm, vậy có nghĩa là chuyện giữa Hoắc Minh và ôn Noãn đã xác định rồi ư? Sau này, hắn phải gọi ôn Noãn là chị dâu?
Toàn thân cố Trường Khanh lạnh lẽo.
Lúc không ai biết hắn lặng lẽ siết chặt tay lại.
“Trường Khanh, sao không ăn?”
Một miếng sườn đặt trong bát của hắn, Hoắc Minh dịu dàng khuyên nhủ: “Gần đây thấy cậu gầy đi rat nhiều, nên ăn nhiều một chút, nếu không Minh Châu sẽ đau lòng!”
Hoắc Minh châu la hét: “Em không thèm đau lòng đâu!”
cố Trường Khanh sợ hãi bừng tỉnh.
Hoắc Minh mỉm cười.
Anh nói với em gái: “Lát nữa dần em đi đốt pháo hoa, sau đó chụp lại cho ôn Noãn xem.”
Hiển nhiên Hoắc Minh châu vui vẻ.
Cô ấy xoay người nói với cố Trường Khanh: “Cố Trường Khanh, lát nữa anh chụp cho em và anh trai, nhớ chụp anh trai đẹp trai một chút, ôn Noãn xem xong chắc chắn sẽ động lòng, không thế chờ được mà muốn kết hôn với anh trai.”
sâc mặt Cổ Trường Khanh tái nhợt.
Hoắc Minh mỉm cười: “ừm… Hôm nay anh tặnq nhẫn cho cô ấy.”