Hoắc tổng truy thê - Chương 163 ôn Noãn là con gái của Kiều Cảnh Niên
Chương 163: ôn Noãn là con gái của Kiều Cảnh Niên
Ôn Noãn như vừa bị vớt ra từ trong nước.
Trong đêm giao thừa ấy, Hoắc Minh cho cô trải nghiệm mà cô chưa từng trải, điên đảo toàn bộ nhận thức của cô từ trước đến nay.
Ánh đèn sáng bừng lên.
Anh hôn môi cô, thưởng thức khuôn mặt hồng hào của cô.
“Ôn Noãn, dáng vẻ của em lúc này thật xinh đẹp, em muổn nhìn xem không?”
Ôn Noãn che mắt lại.
Cô không muốn xem, cô không muốn xem một chút nào!
Hoắc Minh lại mạnh mẽ bế cô lên, đi thẳng vào phòng tắm bên trong phòng ngủ chính, ôn Noãn tựa vào trên vai anh, dùng sức cắn thịt trên vai của anh cũng không có tác dụng.
Cô bị người ta ôm từ sau lưng đặt xuống trước bồn rửa mặt, anh ôm lấy eo cô, đứng ở phía sau lưng cùng cô cảm nhận.
“Ôn Noãn, vừa rồi mặt em còn đỏ hơn bây giờ nữa.”
Anh nói lời âu yếm không biết liêm sỉ bên tai cô.
ôn Noãn muốn chạy trốn, cô vừa mới xoay người đã bị anh xoay ngược lại!
Khuôn mặt mịn màng sắc nét bị nâng lên nhẹ nhàng, đầu hơi ngẩng lên với tấm gương.
Đương nhiên ôn Noãn biết dáng vẻ của mình hiện tại đang rất rối bời, cho dù lúc này quần áo cô vẫn chỉnh tề nhưng mới vừa rồi cô bị anh đùa giỡn biến thành dáng vẻ kia…
Ôn Noãn biết sinh hoạt cá nhân của anh không lộn xộn nhưng tóm lại anh vẫn là người trong giới đó.
Cô hoài nghi, anh còn hiểu về phụ nữ hơn cả mấy người như cảnh Sâm.
Có phải người ưu tú nào làm luật sư tốt thì phương diện kia cũng sẽ tốt hơn người bình thường không?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng điệu mang ý xin tha!
“Hoắc Minh, anh đừng như vậy!”
Hoắc Minh bắt nạt cô đủ rồi.
Anh ôm cô đứng trước gương thưởng thức dáng vẻ tinh tế của cô, lại săn sóc giúp cô sửa sang váy áo phẳng phiu, sau đó anh nhịn không được đành nói: “Đêm nay đừng về! Anh không làm gì cả, chúng ta cùng đón năm mới.”
Đêm 30, bọn họ đều nên ở cùng người nhà.
Cho nên đêm nay anh muốn được ăn Tết trước.
Ôn Noãn thoáng bình ốn lại.
Cô từ từ mở to mắt toàn bộ vành tai đều đỏ hồng.
Đối với cỏ, đêm nay giống như tuyết tan đầu mùa, có người phụ nữ nào mà trốn thoát được tay anh bằng những hành động lãng mạn mà anh đã làm chứ.
Ôn Noãn không muốn tiến triển quá nhanh.
Cô do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn nên về thôi!”
Hoắc Minh có chút thất vọng nhưng anh vẫn tôn trọng cô, anh chỉ ôm lấy cô rồi nhẹ giọng nói: “ở lại với anh thêm một chút, ôn Noãn… Anh muốn em ở lại với anh.”
Chữ “với anh” mà anh nói tất nhiên là làm mấy chuyện mặt đỏ tim đập.
Lúc rời đi, rặng mây hồng trên mặt ôn Noãn lan đến tận cổ.
Cô có cảm giác trong khoảng thời gian trước khi bọn họ ở bên nhau, mấy trò Hoắc Minh chơi với cô chẳng qua chỉ là trò chơi con, anh chưa từng làm thật.
Đêm khuya.
Chiếc Bentley vàng kim từ từ chạy vào trong khu nhà ôn Noãn sống.
Xe ngừng lại, Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã ba giờ rồi, hay anh ở lại qua đêm nhé?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Minh không chịu cho cô xuống xe, ôm cô ngồi bên trong.
Cứ ôm nhau như vậy cũng khiến lòng người rung động.
Không biết qua bao lâu…
Ôn Noãn tựa lên bả vai anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi lên đây.”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu thăm thẳm, luôn mang theo chút ham muốn: “Năm sau dọn về chỗ anh, nhé?”
Ôn Noãn ngấn ra.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy thoát ra khỏi lòng ngực anh.
Cô biết đêm nay quá mập mờ cho nên anh mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy, cái này không trách anh.
Là do cô không nói rõ ràng.
Ôn Noãn đưa bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt tóc, chần chừ một hồi mới mở miệng: “Hoắc
Minh, không phải chúng ta như bây giờ cũng khá tốt sao?”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh có xuất thân tốt, được người ta tâng bốc đã quen, đây là lần đầu tiên theo đuổi một người phụ nữ. Còn nữa, đêm nay anh đã đối xử với cô bằng tất cả sự dịu dàng.
Đến cả “chuyện đó”, anh cũng đã làm!
Anh cũng nhẹ nhàng ngồi thẳng, bàn tay đẹp khẽ vuổt tay lái.
“Ôn Noãn, thứ anh muốn chính là yêu đương nghiêm túc.”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Thật ra cô cũng không thể tin tưởng anh hoàn toàn, hơn nữa mặc dù Kiều An kết hôn nhưng cô vẫn có cảm giác bất an.
Cô lựa chọn bảo vệ chính mình, không sai.
Tính thiếu gia của Hoắc Minh trỗi dậy, nói chuyện không còn dễ nghe như trước: “ôn Noãn, em sướng rồi không thèm nhận nợ à? Lúc anh hầu hạ em, em cũng đâu có lạnh lùng như thế!”
Anh nhéo mặt cô: “Muốn anh nhắc bài cho em sao?”
Ôn Noãn vỗ vào tay anh.
Cô cũng không sợ anh, chỉ đỏ mặt: “Là anh tự nguyện, đâu phải tôi yêu cầu!”
Ánh mắt Hoắc Minh trở nên sâu thẳm.
Ôn Noãn cảm thấy tiếp tục nói thêm sẽ không còn vui vẻ gì nữa, vì thế đấy cửa xuống xe.
Tay cô bị giữ lại.
Cả người cô lọt vào trong vòng ôm của anh.
Hoắc Minh dán môi lên vành tai cô, hạ giọng xin lỗi: “Là anh không tốt! Anh quá nóng nảy! ôn Noãn… Anh thật sự muốn ở bên em, không chỉ đon thuần là mối quan hệ lên giường làm chuyện ây.”
Thật ra anh không hề muốn kết hôn, nhưng Ôn Noãn muốn.
Anh muốn sống chung với nhau một thời gian, nếu ở những phương diện khác không có xích mích gì lớn thì bọn họ sẽ kết hôn, ôn Noãn rất phù hợp với anh.
Anh không muốn buông tay.
Ôn Noãn nghe thấy mấy lời nói không dễ nghe đó thì giờ đây đã không dỗ được nữa, vẫn muốn xuống xe.
Hoắc Minh dùng sức ôm cô, không cho cô đi.
Cuối cùng, anh ấn đầu cô cười gian.
“Thoải mái rồi thì không thèm để ý đến anh nữa?”
“Ôn Noãn, chúng ta là ai đang đùa giỡn ai đây?”
Ôn Noãn tức giận đến mức đuôi lông mày cũng hiện gân xanh, nhìn rất mê người, Hoắc Minh nhịn không hôn lên đó.
Cô lại tiếp tục giãy giụa, anh vẫn không cho cô xuống xe.
Đêm nay anh ở trong xe cùng cô cả một đêm.
ít nhiều Ôn Noãn cũng động lòng.
Cô có hơi tuyệt vọng, cô không thế nào cản được sức hấp dẫn của Hoắc Minh, chỉ cần anh suy tính một chút là cô đã đầu hàng hoàn toàn.
Chỉ là cô không muốn dễ dàng buông xuống mà thôi!
Trời dần sáng, ôn Noãn tỉnh lại từ trong lòng ngực của Hoắc Minh.
Điện thoại anh vẫn reo liên tục nhưng dường như Hoắc Minh rất mệt, không tỉnh dậy.
Ôn Noãn đẩy anh: “Hoắc Minh, anh có điện thoại.”
Hoắc Minh mở mắt.
Đôi mắt dài đẹp lại mang theo vẻ phong lưu của anh nhìn cô chăm chú, sau đó xoay mặt cô lại rồi hôn cô.
“Anh có… Điện thoại!”
Ôn Noãn thở hồng hộc.
Hoắc Minh cười, buông cô ra.
Anh chuẩn bị nhận điện thoại nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị thì mặt mày tối lại, sau đó cúp luôn.
Ôn Noãn ngạc nhiên một hồi rồi hiểu.
Là điện thoại của Kiều An.
Cô không nói gì định xuống xe nhưng Hoắc Minh kéo cô lại, ấn chặt cô trong ngực.
“Ôn Noãn, anh không liên quan gì tới cô ấy!”
“Cô ấy đã kết hôn!”
Ôn Noãn ‘ừ’ một tiếng.
Nhưng cô cũng không cho rằng Kiều An sẽ chịu bỏ qua, nếu không đã chẳng gọi điện tới vào lúc sáng sớm thế này, nếu nghĩ kỹ thì thời gian này đang trong ba ngày đầu tân hôn của cô ta cơ mà!
Đã không chờ nối mà gọi điện cho mối tình đầu rối sao?
Anh Quốc, Luân Đôn.
Kiều An mặc bộ áo ngủ bằng ren gợi cảm, ngồi trong phòng khách.
Trong phòng người hầu ở dưới lầu có tiếng nam nữ vui đùa ầm ỹ phát ra vô cùng mờ ám.
Đó là chồng cô ta đang yêu đương vụng trộm với hầu gái, cô ta lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, bởi vì cô ta không hề yêu gã!
Lúc này, ánh mắt Kiều An lạnh băng.
Cô ta nhìn chăm chú vào một phong thư trong tay.
Đây là tin gửi từ thành phố B tới đây, một người thợ kim hoàn đã tỉnh lại sau khoảng thời gian điều trị ngắn ngủi, ông ta gửi tin tức mà Kiều Cảnh Niên muốn biết tới bằng thư.
Kiều Cảnh Niên vẫn luôn tìm đứa con ruột của mình!
Thợ kim hoàn kia đã điều tra được manh mối.
Trong thư có thêm một bức ảnh, mà bức ảnh này Kiều An không thế nào quen hơn…
Là Ôn Noãn!