Hoắc tổng truy thê - Chương 162 Hoắc Minh, anh đừng giày vò tôi
Chương 162: Hoắc Minh, anh đừng giày vò tôi!
Bữa tiệc được chuấn bị rất hoành tráng.
Bữa án dành cho hai trăm người được bày biện tinh xảo, chị Lê còn mời MC nổi tiếng đến thành phố B, không khí rộn ràng.
Ôn Noãn là đối tác đầu tiên, không tránh khỏi phải uống rượu xã giao.
Bạch Vi chắn thay cô không ít.
Hai cô gái ở trong nhà vệ sinh chỉnh trang lại bán thân.
Ôn Noãn nhìn Bạch Vi đầy lo lắng: “Vừa rồi tớ thấy cậu uống không ít, không sao chứ?”
“Không sao hết! Có thế có chuyện gì chứ?”
Bạch Vi tỏ vẻ ngả ngớn, cố ý kéo cổ áo xuống thấp, hé lộ cảnh xuân bên trong: “Gợi cám không! Cánh Sâm thích lắm đấy, anh ấy vừa lên giường là giống như chó đực, chỏ nào cũng gặm.”
Cô ấy vừa nói vừa cười tươi như hoa.
Ôn Noãn biết trong lòng cô ây không vui vé.
Bạch Vi van chưa thoát khỏi ám ánh trong cuộc hôn nhân với Diêu Tử An, những chuyện giường chiếu kia chẳng qua cũng chí
để gây tê chính mình mà thói, lúc tính rượu ngồi dậy khỏi giường, cảm giác hư không ấy cực kỳ khó chịu.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vồ cô ấy: “Bạch Vi, cậu uống nhiều rồi.”
Bạch Vi vuốt mái tóc dài rồi cười.
Cô ấy lại quan tâm tới chuyện tư cúa ôn Noãn.
Trong lúc ôn Bá Ngôn nâm viện, Bạch Vi có tới thăm, vừa lúc gặp mặt Hoắc Minh.
Lúc đó cò ấy đã biết, ôn Noãn và Hoắc Minh không trong sạch.
Cô ấy hỏi, Ôn Noãn cũng không giấu giếm, hạ giọng nói: “Tạm thời vần chưa quay lại, cũng chí vì một chuyện thôi, thân thê ấy.”
Bạch Vi lặng im.
Rồi cô ấy nói với ôn Noãn: “Kiều An kết hôn! Hôn lẻ dièn ra cách đây hai ngày, người nhà họ Hoắc đêu tới Anh Quốc tham dự nhưng Hoác Minh không đi, chác vì tránh lời đồn thổi!”
ón Noãn hơi giật mình.
Cái này cô thật sự không biết.
Bạch Vi uống quá nhiêu, cò ấy nhẹ nhàng tựa đầu lên vai ôn Noãn, yếu ớt rơi lệ.
“Ôn Noãn, dường như chúng ta đều bất
lực quá.”
“Đều yêu người không nên yêu!
Bạch Vi thất vọng về Diêu Tử An, đối với cô ấy Cảnh Sâm cũng chỉ là một người bạn giường.
Thế nhưng ngủ lâu rồi cũng sẽ có cảm tình.
Cô ấy không muốn tham gia vào chuyện tình cảm nữa nhưng dường như cũng không thế thoát ra.
Bạch Vi đỏ mắt: “ồn Noãn, tớ đã như vậy, cậu phải lấy chồng cho đàng hoàng!”
Ôn Noãn biết cỏ ấy uống nhiều rồi.
Vì tránh khó xử trước mặt người khác, Ôn Noãn cầm di động của cò ấy gọi điện cho Cánh Sâm. Ban đâu Cánh Sâm tưởng là Bạch Vi, nói thầng: “Chừng nào thì cô về thế, cái tay tôi đánh bài đến chán rồi mà vần không thuận tay, thua trâng không ít tiền”
Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng: “Tôi là Ồn Noãn, Bạch Vi có hơi say, anh tới đón cô ấy được không?”
Cảnh Sâm lập tức ném bài Poker đi.
“ớ đâu, tôi lập tức tới liền”
Cảnh Sâm tới rất nhanh, đã gần tất niên rồi mà anh ta cũng không mặc quá nhiều quần áo, luôn có hương vị áo mũ chính tề sân
sàng lột bỏ.
Hơn nữa trên người anh ta còn có mùi nước hoa cúa phụ nữ.
Theo bản năng, ồn Noãn không thích.
Cảnh Sâm thấy cô thì lại vô cùng nhiệt tình, sau khi đón lấy Bạch Vi cứ một câu chị dâu hai câu chị dâu.
Ôn Noãn lạnh lùng nói: “Tôi và cảnh Từ đã kết thúc, vê sau không cần gọi tôi như vậy.
Cảnh Sâm nhìn ôn Noãn, cười.
Chuyên Cánh Từớtrong nhà lật quậy điên lên anh ta không hề nói tới, dù sao cũng là việc xấu trong nhà. Nhưng anh ta vần có thế nói đùa một hai câu với cô.
“Mặc kệ là Cảnh Từ hay là Hoâc Minh, cô cũng là chị dâu của tôi!”
Ôn Noãn vân lạnh lùng đáp lời: “Chuyện của tôi không cần anh lo.”
Cô nhìn Bạch Vi, nhẹ giọng lại: “Anh đối xứ với Bạch Vi tốt một chút.”
Cánh Sâm ngây ra.
Trong ấn tượng của anh ta, Bạch Vi là một người phu nữ lổ mãng ngốc nghếch, mà tính tình ôn Noãn lại quá lạnh lùng, không cảm nhận được hương vị tình người, không ngờ rang cô lại rất quan tâm tới Bach Vi.
Cánh Sâm ‘ờ1 một tiếng, đưa Bạch Vi rời
đi.
Ôn Noãn tièn Bạch Vi, quay lại rứa tay.
Gia cánh Diêu Tứ An lớn mạnh mà nhân cách lại chẳng ra gì! Trên người cảnh Sâm cũng có không ít tật xấu của con ông cháu cha, thế nhưng ngay cả là vậy, cô vẫn hy vọng anh ta có thế che chở cho Bạch Vi.
Ôn Noãn lo lâng cho Bạch Vi.
Cô đứng một mình ở lối đi nhỏ phía trước cửa số, nhìn cảnh đêm thành phố B hồi lâu.
Đêm nay là giao thừa, noi nơi vô cùng náo nhiệt, thế nhưng … Cũng có rất nhiều người không có chốn quay v’ê.
*
Điện thoại cúa Hoác Minh cũng tới ngay vào lúc này.
Giọng nói của anh trong đêm đông trở nên dịu dàng khó tướng.
“Cân anh đi lên không?”
Ôn Noãn không muốn quá dính người, càng không muốn cuộc sống cá nhân và công việc lẫn lộn vào nhau, cô nhẹ giọng nói: “Một lát là xong, anh ngồi trong xe chờ tôi một chútM
Hoắc Minh cười nhẹ nhàng.
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên, cô cảm thấy chắc chắn là vì cô đâ uống rượu vang đỏ.
Lúc xuống lâu đã sắp mười giờ đêm.
Chiếc Bentley vàng kim của Hoác Minh ngừng ở dưới lầu khách sạn còn anh thì đang đứng phía dưới đèn đường, khó có khi thấy anh không hút thuốc.
Dáng vê lịch lãm sang trọng hấp dần ánh mắt của rất nhiều phụ nữ.
Ôn Noãn đi đến trước mặt anh.
Hoâc Minh ôm cô một cái, lấm bấm nói: “Anh nhớ em cả một ngày.”
Những lời âu yếm này không có một người phụ nữ nào không thích, ôn Noãn cũng không ngoại lệ.
Cô ngấng đầu lên, ánh mât vò cùng ướt át.
Hoắc Minh ôm lấy cô, một tay mở cửa xe hộ cô, đỡ cò lẻn xe.
Bên trong xe vô cùng ấm áp, sau khi ôn Noãn tiến vào thì tự nhiên cởi áo khoác ra rồi mới quay đâu đặt ở phía sau. Lúc cô xoay người lai bông thấy ánh mắt thâm thúy của Hoắc Minh.
“Hoắc Minh, làm sao vậy?”
Hoắc Minh khẽ vuốt người cô mòt cái, háng giọng: “Cởi áo khoác rồi, dáng người vòng nào ra vòng nấy.”
Mặt Ôn Noãn có hơi đỏ lên.
Giọng nói của Hoác Minh rất dịu dàng: “Nghe thư ký Trương nói chú xuất viện rồi.”
ón Noãn ừ một tiếng.
Cô muốn cám ơn anh nhưng đâu ngón tay thon dài của Hoác Minh đã chặn nhẹ trước cánh môi cô.
“Đêm nay chúng ta chí hẹn hò!”
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế ngòi, nhìn dáng vé khôi ngô phong lưu cúa anh… Hoác Minh nhán nại hồi lâu, đêm nay không biết sẽ lăn lộn cô như thế nào nữa!
Chí mới nghĩ mà cô đã mềm cá chân!
Hoâc Minh nhẹ nhấn ga, xe chạy không quá nhanh.
Bât đầu từ tối hôm qua, tuyết rơi ớ thành phố B không ngừng, càng thêm phần ưu tư, nhưng tuyết không chất đống trên đường.
Dọc đường đi, cá hai người đều im lặng không lên tiếng.
Ước chừng trong lòng đều hiếu rõ sự mập mờ không nói thành lời.
Hơn nữa… Chắc cũng vì đã lấu rồi chưa làm, hai người đều khó mớ lời với nhau.
ôn Noãn không ngờ khi đến căn hộ của Hoâc Minh, thím vẫn còn ở đỏ.
Thím đã nghe nói ôn Noãn sáp tới, vui vẻ hân hoan.
“Cô Ồn nãm mới an lành.”
Ôn Noãn rất ngượng ngùng.
Nhưng Hoắc Minh tựa như người chảng liên quan, còn rút một cái lì xì thật dày từ trong túi áo ra đưa cho thím.
“Cô Ôn của thím cho thím đấy.”
Bao lì xì kia kiểu gì cũng phải tới một trãm ngàn.
Dì cười không khép miệng được, nói thêm đòi lời chúc mừng.
Ôn Noãn thật sự không thể vạch trần, cô khách sáo trò chuyện vài câu, sau đó thím cầm đồ rời đi.
Trong phòng ăn xa hoa.
Một bàn đồ ăn phong phú như mâm cơm tất niên được dọn ra từ sớm.
Lúc õn Noãn đi cất áo lông, Hoâc Minh đã rót hai ly rượu vang đỏ.
Khuôn mặt khôi ngô treo nụ cười: “Lân này đừng đổ vào quần anh nữa đấy, nếu không em mà đổ vào chố nào… là phái…cho anh đấy”
ôn Noãn không cho anh nói.
Ánh mát Hoâc Minh thám sâu: “Được rồi, chúng ta ăn cơm!”
Anh nói anh muốn theo đuối cô, đó là chuyện nghiêm túc, ăn cơm chính là ăn cơm bình thường.
Ôn Noãn ít nhiều thấy được tôn trọng.
Dù cám giác này rất tốt nhưng tóm lại trong lòng cô vàn muốn hỏi anh chuyện Kiêu An kết hôn, nhưng Hoâc Minh không nói thì cô cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Chỉ là sau đó cô lại nhìn thấy tờ báo trong thùng rác.
Đầu đề là ảnh kết hôn cúa Kiêu An.
Ôn Noãn nhìn ảnh rồi ngơ ngấn, Kiều An thật sự đã kết hỏn…
Cả thân mình bị người ta ôm lấy từ phía sau, Hoắc Minh dán mỏi sau vành tai cô: “Đang xem gì vậy?”
Sau đó, anh đã thấy.
Giọng điệu của Hoâc Minh bình đạm: “Ba mẹ anh và Minh Châu tới Anh Quốc”
Hiến nhiên ỏn Noãn sẽ không hỏi vì sao anh không đi, cô còn chưa mù đến mức đó.
Lai nói, đêm nay vốn nên vui sướng.
Phần nhạc đệm này cũng không làm
ảnh hưởng đến sự hứng thú của Hoác Minh, vào lúc Ôn Noãn chưa kịp phản ứng, đèn pha lê trong đại sảnh bị tât hết, chí chừa một vài ngọn đèn ngủ màu vàng cam.
Mơ màng, tô đậm thêm không khí mập mờ không rõ.
Ôn Noãn ôm cổ anh, cho rằng anh sẽ muốn làm.
Nhưng anh cũng không làm vậy, ngược lại còn ôm lấy cô: “Anh đánh đàn cho em nghe.”
Ôn Noãn cũng không biết Hoắc Minh biết đánh đàn, nhưng nếu anh đã có lòng, không có người phụ nữ nào cự tuyệt cho nối.
Chí là cỏ không nghĩ tới anh sẽ kéo cô ngồi lên đùi.
“Hoắc Minh…”
Ôn Noãn hơi nghiêng đầu, giọng nói có vẻ bất an.
Hoâc Minh nhẹ cắn cằm cô, nghiêng đâu hôn cô, nụ hôn triền miên một hồi lâu… Ngay cả không khí cũng trở nên mập mờ và ấm dần lên.
Ôn Noãn bị hôn mất hết sức lực, dựa vào trong lòng anh.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, nóng bỏng.
Cô còn nghĩ, may mà ánh đèn không rõ,
nếu không anh chắc chân sẽ giẻu cợt cò.
Vào lúc ấy, tiếng dương cầm vang lên.
Là bản “Sonata Ánh Trăng” mà có thích.
Bên ngoài tuyết tráng rơi nhẹ nhàng…
Bên trong căn hộ ấm áp, cô ờ trong lòng anh, cùng anh kê bên gân kết.
Vào thời điếm này, dù cho ý chí sât đá tới đâu cũng bị hòa tan, huống chi cô vân luôn thích anh.
Lòng Ôn Noãn nhũn ra.
Cô đã uống rượu nên cực kỳ động tình.
Hoắc Minh cũng vậy, thế nhưng anh không giống như mấy đứa nhóc trẻ trâu, ngược lại dịu dàng kiên trì cho cô một đêm tuyệt vời…
Cô ngồi trên đùi anh, anh như thế nào cô rất rõ ràng!
ỏn Noãn cũng nhu cầu của phụ nữ, cô cứ ngồi trên đùi anh như vậy hai tiếng, đã bị cọ xát khó kìm lòng từ lâu.
Cô rất muốn… Rất muốn anh hôn cô
“Hoảc Minh!” Trong giọng nói của cô lộ ra sự ướt át.
Người nọ đã thế hiện rõ ràng như vậy nhưng anh lại giá vờ không biết, ngược lại còn hói cô: “Làm sao vậy, ôn Noân?”
ôn Noãn nhấn nai không được.
Cô xoay người, lớn mật nhào vào trong lòng anh, ngửa đầu chủ động hôn môi cùng anh.
Tuyết vân đang rơi…
Trước cửa só sát đất to lớn chiếu lên ảnh ngược hai cơ thế nam nữ hòa quyện vào nhau.
Hoâc Minh bòng dưng ôm cô ngồi lên đàn dương cầm…
Dương câm lập tức phát ra âm thanh vang dội!
“Hoác Minh…*
“Hoắc Minh… Anh đừng giày vò tỏi như vậy!”
Giọng nói của ôn Noãn như hòa thành một thế với tiếng đàn dương cầm, không thế phân biệt đươc đó là tiếng khóc thút thít hay tiếng chấn động, thân thái khác thường kia khiến cô cám thấy vô cùng thẹn thùng, thế nhưng cô không thế cố gắng được, cô muốn anh làm những chuyện quá đáng hơn với cô.
Đêm nay Hoâc Minh đặc biệt cầm thú.
Anh cúi người hòn cô, lai thật sự không di chuyến nữa, anh nghẹn giọng gọi tên cô.
“Ôn Noãn, cám nhận tinh tế, sẽ không
giống vậy nữa!”
ón Noãn trợn tròn mắt nhìn anh.
Ánh mât ướt dầm dề mang theo hơi nước, cực kỳ đáng thương.
Hoâc Minh chưa bao giờ làm chuyện như vậy cho phụ nữ thế nhưng đêm nay anh muốn khiến cô vui vẻ…
Đôi mắt Ôn Noãn bị anh che lại.
Trước mắt cô là một khoảng đen tối, trên người lại bị anh sử dụng ma thuật.
Cõ sợ hãi đến mức run rấy, chỉ có thế nghẹn ngào gọi tên anh lần này tới lân khác.
Hoắc Minh…
Hoâc Minh…
Hoâc Minh… Hoâc Minh… Minh…