Hoắc tổng truy thê - Chương 161 Đêm nay là một đêm dịu dàng
Chương 161: Đêm nay là một đêm dịu dàng!
ỏn Noãn nói xong rồi vân khóc.
Cô quá thích anh, có lẽ đến tận bây giờ vẩn thích.
Cho dù người trước mặt có rất nhiều khuyết điếm, cho dù tính tình cúa anh vừa không tốt lại còn rất khó chịu, còn cực kỳ thích làm chuyện đó nhưng trong lòng ón Noãn biết rất rõ.
Cô thích anh!
Thế nhưng dù có thích đi chăng nữa, cô cũng chí có thể bảo vệ trái tim của mình.
Cô không muốn khiến bản thân trở nên thám hại!
Hoắc Minh đưa lòng bàn tay ấm áp lau nhẹ khỏe mát của cô, thế nhưng anh càng dịu dàng ôn Noãn lại khóc càng dữ dội hơn… Cuối cùng cô không ngừng lại được.
Anh dứt khoát kéo cô vào trong lòng, tự mình châm một điếu thuốc lá.
Hoâc Minh dựa vào trên sô pha, từ từ hút thuốc, dáng vé khôi ngô kia rất quyên rũ.
Miên là phụ nữ đều sẽ muôn nhào về phía anh.
Ôn Noãn không nói lời nào, cô chỉ dán trong lòng anh, yên lặng rơi lệ.
Nước mắt cò cháy nhòe vào trong áo sơ mi của anh, nóng ấm, thật ra cũng không được thoải mái cho lâm, thế nhưng Hoâc Minh đã quá hiếu tính cô…
Anh hút hết hơn nửa điếu thuốc mới nhẹ giọng hói.
“Chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
“Lân này chúng ta cứ từ từ, em không muốn làm chuyên kia thì chúng ta không làm, anh chí muốn em thoải mái!”
Ôn Noãn không nói lời nào.
Hoâc Minh cũng biết trong lòng cô mình là loại người như thế nào!
Thật ra anh rất vội, trước khi ồn Noãn xuất hiện anh không có bất kỳ người phụ nữ nào, tất nhiên cũng không thế hiện ra mình thiếu thốn đến thế.
Nhưng lúc một người phụ nữ mà mình thích ngày nào cũng xuất hiện trong nhà.
Anh là thảng ngốc mới không làm, đúng không?
Anh cũng đoán được đại khái tâm tư của Ôn Noãn, anh đã từng nhìn thấy cô hẹn hò cùng với cảnh Từ, đi xem biểu diến nghệ thuật, thướng thức pháo hoa… ờ trong lòng Hoắc Minh vô cùng chướng mắt.
Gà què mới chơi mấy cái đó!
Nhưng anh lại vô cùng may mắn, ôn Noãn chí yêu đương với Cánh Từ mười ngày.
Nếu là Khương Duệ, chuyện đó lại không chắc!
Anh hiếu rõ tám tư của cò, tất nhiên biết nên dồ cô như thế nào.
“Ngày mai… Chúng ta đi nghe nhạc hội nhé?”
Ôn Noãn không muốn!
Cô không muốn đi ra ngoài với anh.
Hoâc Minh biết rõ phải đối phó với cô thế nào, lại châm thêm điếu thuốc lá, hút một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thổi về phía cô: “Không muốn hẹn hò vậy chúng ta tới khách sạn nha?”
Ôn Noãn bực rồi.
Cô đứng dậy muốn rời đi, Hoắc Minh giữ chặt cô, dịu dàng nói: “Anh đưa em đi! Ngày mai chờ điện thoại cúa anh, anh kêu thư ký Trương đặt vé.”
Lần này ôn Noãn không nói gì nữa.
ít nhiêu cô cũng đã có phân xuôi theo…
Hoâc Minh rất mệt, hơn nữa còn không được làm chuyện kia, nhưng theo đuối phụ nữ thì c‘ân phái tốn thời gian thòi.
Anh lái xe đưa cô về chung cư.
Anh nói rõ nếu đã quay ngựa bắt đâu theo đuổi phụ nữ, vặy thì phái gọi là vò cùng săn sóc.
Cô nhận chìa khóa xe, nói câu cảm ơn.
Tài xế cũng rất biết cách nói chuyện: “Luật sư Hoâc đã dặn tôi không được đánh thức cô Ôn.”
Ôn Noãn gặt đầu rồi lại nói một câu cảm ơn nữa.
Cô ngồi trên xe bổng nhận được điện thoại của dì Nguyền.
Dì Nguyên nói sáng sớm hôm nay Hoắc Minh tới thăm bệnh, mang theo rất nhiều đồ bố quý giá.
Dì Nguyẻn vần không hiếu được mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
Cho nên đành hỏi ôn Noãn một chút.
Ôn Noãn khẽ vuốt tay lái, nhẹ giọng nói: “Dì nhận lây đi’”
Dì Nguyên ít nhiều cũng thấy vui mừng, bà ấy thật sự rất quý Hoắc Minh, cũng hy vọng anh và ôn Noãn có thế có kết quá tốt.
Cúp điện thoại…
Ôn Noãn nhìn di động, nội tâm hơi giãy dụa.
Đối với cô mà nói, Hoác Minh giống như một bao kẹo chứa độc, cô biết rỏ bên trong có độc nhưng bề ngoài lại quá xinh đẹp khiến cô khó lòng kiềm chế.
Cuối cùng cô nhắn: [cảm ơn luật sư Hoắc.]
Trong một tuần tiếp theo Hoắc Minh cực kỳ ga lăng.
Anh đưa ôn Noãn đi chơi hết một vòng thành phố B, toàn đi xem ở các buổi biểu diễn nghệ thuật tao nhã hoặc tới nhà hàng nối danh.
Ôn Noãn và cảnh Từ từng tới một nhà hàng đồ ăn Mexico, anh cũng cô’ ý tới đó thêm lần nữa.
Thật trùng hợp, đã vậy còn gặp cánh Từ và vợ chưa cưới.
Trường hợp này cực kỳ mất tự nhiên.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn Hoắc Minh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh cố ý không đấy?”
Hoâc Minh cười vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy! Anh dắt em tới xem gương mặt thật của bạn trai cũ.”
“Em xem đi, bọn họ rất xứng đôi!”
Cánh Từ cũng thấy bọn họ.
Dù cho gia cảnh tốt đẹp, có vợ chưa cưới xinh đẹp ớ bên, anh ấy vân hồn treo ngược cành cây… Vợ chưa cưới nói một hồi lâu anh ấy mới kịp hoàn hồn đế trả lời.
Ôn Noãn cạn lời, Hoắc Minh chán vò cùng.
Tới lúc về, cô ngồi bên người anh, nhìn góc nghiêng cúa anh lúc anh thắt đai an toàn, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao anh lại đế ý cảnh Từ đến vậy?”
Hoâc Minh nghiêng đầu liếc cô một cái.
Sau một hôi im lặng thật lâu, anh mới thấp giọng nói: “Bởi vì anh biết kiểu người như Cảnh Từ chính là đối tượng kết hôn lý tưởng cúa em. Nếu không phái anh ta có một người mẹ quá độc quyền, châc hai người đã thành đòi rồi.”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Hoắc Minh không nói gì nữa, bởi vì chú đề này thật sự không đế người ta hứng thú nổi.
Anh đưa ôn Noãn trờ về, lúc cô xuống xe anh bông đè cô lại.
“Ngày mai là cuối nãm, em tói chô anh qua đêm đi! Anh cho thím chuấn bị một bàn đồ ăn.”
Ôn Noãn do dự một chút.
“Buổi tối ngày mai phòng nhạc có một bữa liên hoan.”
Hoắc Minh rất săn sóc: “Uống ít rượu thôi, chờ tiệc liên hoan kết thúc anh tới đón em.”
Anh đã ha mình đến đó rồi, ôn Noãn thật sự không thể từ chối được.
Cô khẽ ‘ừ* một tiếng.
Hoắc Minh lại ân cô vào lưng ghế, hôn cạn hôn sâu một hôi lâu, cuối cùng mới hâng giọng mở miệng: “Ngay mai mặc đẹp một tí, Ôn Noãn… Đây là lần đầu tiên chúng ta đón giao thừa.”
Ôn Noãn nhìn anh vô cùng kinh ngạc…
Bên ngoài cứa sổ xe, từng bông tuyết mịn đang rơi.
Đêm nay dịu dàng vô cùng, cũng kéo trái tim hai người tới gần nhau hơn.
Hoâc Minh đúng mực.
Anh đưa cô lên lầu, hơn nữa còn không đòi ở lại qua đêm, lúc anh xuống lầu ôn Noãn nhịn không được đi đến bên cửa số.
Trời đêm bỏng tuyết rơi nhẹ, thở ra một hơi toàn là sương trắng…
Hoác Minh đứng ở dưới ánh đèn đường vàng mờ, dựa vào chiếc Bentley vàng kim hút thuốc, lúc hút vào thổi ra đêu tràn ngập hơi
thở nam tính.
Ôn Noãn cầm một ly ca cao nóng, yên tĩnh nhìn anh.
Cô nghĩ, đêm nay thật sự là một đêm dịu dàng.
Hoắc Minh hút hai điếu thuốc lá, ném tàn thuốc lên mặt đất rồi dâm tẩt, anh giương mât nhìn về phía ôn Noãn với ánh mat sâu thẳm.
Cô không kịp trốn.
Chỉ đành đối diện với anh…
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, nụ cười xấu xa, đặc biệt có khí chất đàn ỏng.
Anh phất tay với ồn Noãn rồi lên xe.
Chiếc Bentley vàng kim cũng không lập tức chạy đi, một lát sau ôn Noãn nhận được một tin nhản, là do Hoẳc Minh gửi.
[Có phải đang nhớ anh không?]
Chỉ mây chữ vò cùng đơn giản đã khiến Ôn Noãn nghĩ cả đêm không ngủ được.
Nếu không có màn đêm đen tối kia, châc là cô sẽ lập tức bố nhào vào trong lòng ngực anh.
Cô cũng từng được mật ngọt ôm vào lòng, mặc dù sợ hãi nhưng cõ cũng có nhu
cầu cúa phụ nữ, bị Hoác Minh treo ngược nửa vời mấy ngày, cô cũng hơi muốn…
Cô và anh cũng đã từng làm, đoán được ngày mai anh sẽ không bỏ qua cho mình.
Ôn Noãn không biết mình có phải đang thâm mong chờ hay không, dù sao tới ngày giao thừa cò thật sự nghiêm túc trang điếm.
Váy dài tơ lụa màu Champagne ôm sát cơ thế vô cùng quyến rũ. Bên ngoài khoác một chiếc áo lòng vũ màu tráng dài mỏng, chỉ cần cởi ra là có thế thưởng thức đường cong mềm mại trên cơ thế cô.
Lúc Ôn Noãn trang điếm hơi đó mặt, cũng có hơi khinh bí chính mình.
Cô biết mình đã bi Hoác Minh du dô…