Hoắc tổng truy thê - Chương 160 Hoắc Minh, tôi không nghiêm túc nổi
Chương 160: Hoắc Minh, tôi không nghiêm túc nổi!
Ôn Noãn hơi động lòng.
Sau khi cô tốt nghiệp đã nhận được sự trợ giúp rất lớn từ chị Lê, có thế coi cô ấy vừa là người thầy vừa là người bạn.
Ôn Noãn nhìn theo bóng dáng cô ấy, trong lòng bống náy ra một tia bất an.
Cô nghĩ ngợi một lát, đi đến quây lê tân.
“Kiếm tra lịch công tác bên ngoài của Giám đốc Lê trong khoảng thời gian g’án đây giúp tòi!”
Nhân viên lè tân mỉm cười nói được.
Chưa đầy năm phút đã tra xong, trong nửa tháng vừa rồi g’ân như cứ ba ngày chị Lê sẽ nghỉ một ngày.
Trong lòng ồn Noãn đã có nghi ngờ.
Nhưng chị Lê không nói, cô không thể chú động nhìn trộm sự riêng tư của cô ấy, chắng qua trong khi làm việc ỏn Noãn sẽ chú động ôm rất nhiều chuyện vào người…
Đến lúc tan tầm.
Hoâc Minh gọi điện thoại đến.
Ôn Noãn biết ý của anh, cò cầm điện thoại nhó giọng nói được.
Cô xuống lâu, ngôi vào trong xe.
ôn Noãn cúi đâu đánh giá bán thân, váy lông dê màu đỏ, bên ngoài là một cái áo khoác mỏng màu trẳng.
Nhìn thế nào cũng giống như được chuẩn bị tí mỉ.
Cô hơi đỏ mặt.
Cô thế này có khác gì dâng lên tận cứa cho anh đùa giỡn?
Cô không dám nghĩ nữa, nhấn chân ga!
Đến căn hộ của Hoắc Minh, cô cho ràng dựa theo tính cách cùng với nhu cầu cao độ cúa anh thì sẽ vội vàng làm chuyện đó với cô, nhưng không ngờ anh lại không vội tí nào.
Va li hành lý đế ở phòng khách, còn Hoác Minh thì trong phòng sách.
Anh đang cầm điện thoại nói chuyện, hình như bàn bạc v’ê một vụ án mới.
Ánh mât nhìn ôn Noãn thì thâm thúy, còn giọng điệu khi trò chuyện với người trong điện thoại lại nghiêm khâc, có phần vô cảm.
Ôn Noãn tự dưng càm thấy xa lạ.
Anh thế này, cùng với người đàn ỏng vô sỉ đã làm chuyện này chuyện kia tối hôm qua, xác thực rất khác biệt.
Cô không biết phải làm sao.
Hoâc Minh bịt loa điện thoại lại, nói với cô: “Thím mua đồ rồi, em làm cái gì đó đơn
giản đi, trưa nay tỏi chưa an.”
Cô yên lặng đi đến phòng bếp.
Hoắc Minh nhìn chăm chú theo bóng dáng cò, ánh mắt sâu thắm.
Đã lâu ngày ôn Noãn chưa đến đây, mở tú lạnh ra nhìn, đồ ăn bên trong đã được đổi mới một lượt.
Cô cắm cơm, lại nấu mấy món mà Hoắc Minh thích.
Lúc làm những thứ này, tâm trạng của cô đã khác với lúc trước.
Ôn Noãn yên lặng nghĩ: “Không biết bao lâu nữa Hoắc Minh sẽ chán ngấy mình? Sau đó ra ngoài tìm kiếm kích thích mới.”
Cô bị người khác ôm lấy từ phía sau.
Hoắc Minh gặm nhẹ cổ cô, giọng nói dịu dàng: ‘Em có trách tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?”
Ôn Noãn không tránh ra.
Cô đến đày là đế khiến anh vui vé và thỏa mãn.
Cô chỉ nhẹ giọng hỏi lại: ‘Nếu có, liệu anh có bó qua cho tôi không?1
Hoấc Minh cười khẽ, không trả lời câu hói của cô, trái lại còn ghé vào bên tai cô tán tỉnh: “Cái hôm qua tôi gửi cho em có dè nghe không? Em có muốn thử nghe bán trực tiếp
tại hiện trường không?”
Ôn Noãn khẽ cán môi.
Cô thật sự chưa từng gặp được một người đàn ông nào có thế phóng đãng đến mức độ này!
Mà người như vậy, lại là Hoác Minh!
Cô không thèm để ý đến anh, bưng đồ án đến bàn ăn.
Hoắc Minh không giận, anh nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, bòng cảm thấy thật thỏa mãn.
Giống như căn hộ này phải có õn Noãn thì mới tính là hoàn chỉnh.
Anh đàng hoàng ăn com.
Nhưng ăn xong lại không còn nghiêm chính nữa, anh đi đến quây bar rót hai ly rượu vang đò.
Ôn Noãn ngước mát nhìn anh.
Hoắc Minh mím cười lười biếng: ‘Sao nào, em muốn làm ngay à?”
Không phải ôn Noãn rất muốn làm mấy chuyện tình thú đó với anh, Hoác Minh quá biết cách mê hoậc lòng người, cô sợ lòng mình sẽ không giữ được, cho nên giá vờ rộng rãi ôm lấy cố anh, kéo anh xuống hôn cằm anh.
“Chẳng phái anh muốn cái này à?”
Hoắc Minh không muốn làm nhanh như vậy, nhưng anh là người đàn ông có nhu cầu bình thường, cho nên không thế chịu nối cám dồ.
Ánh mắt anh thâm thúy, còn muốn chơi mấy trò tình thú.
Ôn Noãn khẽ cười.
Cô cầm ly rượu vang đỏ trong tay, nghiêng nhẹ đi, đố hết lên quần tây tối màu cúa anh.
Rượu đó thâm, làm cho quân táy cúa anh trở nên đẩm màu hơn, nhìn có vẻ ướt át.
“Ôn Noãn…”
Giọng nói của Hoác Minh đã nghẹn ngào đến không thành tiếng, anh thật không ngờ được cô sẽ trở nên to gan lớn mật như vậy!
Lại nhần nhịn nữa thì đúng là không phải đàn ông!
Ôn Noãn bị anh ôm vào phòng ngủ chính.
Rượu vang đỏ, vòng tay ôm ấp nóng như lửa của người đàn ông, tiếng rên đan xen vào nhau… Nhưng cuối cùng ôn Noãn vản không thả lóng được.
Hoâc Minh có chút thất vọng.
Nhưng anh không thế hiện ra ngoài, anh
chỉ ôm Ôn Noãn, hôn môi cô, lẩm bẩm nói không sao cả.
Ôn Noãn nâm trên ghế sô pha.
Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: ‘Tôi không sao, Hoâc Minh, anh cứ làm đi!”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chôn mặt vào hõm cổ cò, chờ hơi thớ ổn định lại mới nhấc người dậy, khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô… Thật ra anh biết, anh nên đưa ón Noãn đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bởi vì đêm đó đã khiến cô sợ hãi.
Nhưng mà, anh không nỡ.
Anh biết thứ ôn Noãn cần nhất là thể diện, vì việc này mà đi gặp bác sĩ tâm lý, anh không nỡ.
Hoâc Minh khàn khàn nói: ’’ôn Noân, em đang sợ cái gì? Cũng không phải là chúng ta chưa từng có trái nghiệm tốt đẹp! ’
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, kéo váy xuống cho cô.
Chân tay ôn Noãn như nhũn ra, mặc cho anh làm.
Hoắc Minh lại năm xuống, kéo cô vào trong lòng, hôn một cái.
“Tôi đã nói rồi, tôi không chỉ muốn lên giường với em.”
“Quan hệ của chúng ta là nam nữ yêu đương bình thường.’
“Lúc chúng ta vừa mới ở chung với nhau, cũng có một khoảng thời gian dài không làm, chắng phái vân tốt sao? ‘
Anh nói một hôi, hình như lại có phán ứng, ôm cô hôn liên tục một hồi, giọng nói khàn khàn nghen ngào: ‘ ôn Noãn… Tết năm nay đến nhà tòi đi, cũng gặp bố mẹ tôi, được không?”
Ôn Noãn ngấn ngơ.
Cô biết Hoắc Minh thích cô, cho dù là tình cảm hay thế xác, thật sự thích.
Nhưng mà anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn!
Anh nói bắt đầu lại cuộc tình này một lân nữa, cô không coi đó là sự thật.
Nhưng mà hiện giờ, anh không giống như đang nói đùa!
Ôn Noãn chưa nghĩ ra, ít nhất cô sẽ không vì một lần ban ân của anh mà nảy sinh ra suy nghĩ muốn sống cả đời với anh, quá nhanh… Hơn nữa, phương diện kia của bọn họ xuất hiện vấn đề rất lớn.
Nhu cầu của Hoâc Minh rất cao, cô cám thấy anh chưa chắc đã nhịn được.
ôn Noãn đẩy nhẹ anh ra, đưa lưng về phía anh.
Hoắc Minh vân nằm im theo tư thế cũ, nhìn cò…
Hôi lâu, Ôn Noãn mới mở miệng nói: ‘Hoắc Minh, tòi chí có thế cho anh cái này’ Hoác là anh buông tha cho tôi, hoặc là anh có thế nhìn tôi bị đau một chút, thật ra đau một lát là ổn rồi.”
Hoắc Minh ỏm chặt cô từ sau lưng.
Anh không cam lòng cán lố tai cô: “Tôi nghiêm túc! ‘
Ôn Noãn cười cười.
Cô nói: “Hoâc Minh, tôi cũng nghiêm túc! Những trò chơi tình ái kia cúa anh đúng là rất hấp dân, rất khiến người rung động, nhưng tôi không chơi nổi!”
Ôn Noãn nói, giọng hơi run.
Hoắc Minh cực ít khi đau lòng cho phụ nữ, hiện giờ lại thấy đau lòng vì cô.
Anh xoay người cô lại.
Quả nhiên đôi mât ôn Noãn đã đỏ ứng…
Cô tiếp tục run rấy nói: ‘Hoắc Minh, tôi không thế nghiêm túc nối!”
Cô đã từng nghiêm túc với anh.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc lần lượt
kéo đến đã để cò biết, Kiều An là một vực thầm mà hai người họ chầng thể nào vượt qua được. Kiều An và anh đều có máu gấu trúc, Kiều Cánh Niên chẳng những là bạn cũ cúa Hoắc Chân Đông, lại còn từng cứu mạng Hoâc Minh Châu…
Kiều An không buông tay.
Vậy thì Ôn Noãn cô dựa vào cái gì mà tranh giành, dựa vào cái gì mà lấy được hạnh phúc?
Nếu cháng thế nhìn thấy hy vọng, thế thì cô thà khônq cần còn hon!