Hoắc tổng truy thê - Chương 159 ôn Noãn, ngoại trừ em ra tôi không cần ai hết
Chương 159: ôn Noãn, ngoại trừ em ra tôi không cần ai hết!
Chu Mộ Ngôn cám thấy Hoắc Minh rất chướng mãt.
Người gì mới hai mươi tám tuổi lại suốt ngày ở cùng với một đám cáo già, trở nên khôn khéo lõi đời, một câu nói mười tám khúc quanh, tính tình nham hiếm đến phát ghét!
Nhưng mà bô’ cậu ta đã nói thế thì cậu ấy phái nghe lời.
Thái độ khinh thường, lười nhác giơ tay ra hiệu: “Luật sư Hoắc, mời.”
Sác mặt ông Chu rất khó coi.
Hoắc Minh tỏ vẻ rộng lượng nói: “Mộ Ngôn còn trẻ, cần phái rèn luyện nhiều! Chẳng hạn như giám bớt nguồn cung tài chính của cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ biết sinh hoạt gian nan thế nào, cũng hiếu được phải nồ lực tiến tới.”
Lời này gãi đúng chỏ ngứa trong lòng õng Chu.
Chu Truyền Nhân lập tức quyết định: ’Mô Ngôn, anh Hoác Minh của con nói đúng, phải để con nếm thử đau khổ mới được.’
Chu Mộ Ngôn:…
Cậu ấy giương đòi mắt đào hoa xinh đẹp cúa mình lên nhìn chằm chằm vào Hoắc
Minh, lại còn âm thầm nghiến ràng.
“Vặy cảm ơn anh Hoắc Minh’.”
Hoác Minh khẽ mím cười: “Không cần khách sáo!”
Hừ! Chó săn nhó, cậu còn non lâm!
Trên đường về khách sạn, chó sàn nhỏ và Hoắc Minh không ai hé răng nứa lời, rõ ràng là không nể nang nhau.
Chỉ có lúc xuống xe, Chu Mộ Ngôn chống cửa xe, ân cân thân thiết nói: “Anh Hoác Minh, đi chơi vui vẻ!”
Hoâc Minh là ai cơ chứ?
Chỉ nghe mấy chữ thì anh đã ngửi được mùi gì đó.
Thích hâm hại chứ gì!
Muốn làm cho anh thân bại danh liệt chứ gi!
Anh mặc một bộ tây trang, đứng dưới ánh đèn mù mờ, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.
Chậm rãi hút mòt hơi, mới cười khẽ nói: “Tôi sẽ!”
Chu Mộ Ngôn khẽ cong mòi.
Cậu ấy vừa lên xe đã gửi tin nhắn cho người khác: “Hầu hạ luật sư Hoắc cho tốt”
Hoắc Minh đứng ở cửa khách sạn, từ từ hút xong điếu thuốc lá.
Sau đó anh gọi điện cho cảnh sát, tố cáo chuyện phòng cúa mình bị xâm phạm bất hợp pháp.
Các chú cánh sát nhanh chân chạy đến.
Vừa đến đã thấy đối phương là một người đàn ỏng anh tuấn quý phái, càng tỏ vẻ khách sáo hơn: ‘Anh Hoắc.”
Hoâc Minh dụi điêu thuốc, cười ra hiệu!
Mấy chú cảnh sát đi vào cùng anh.
Lê tân nhìn thấy một đám người xông vào thì sợ chết khiếp, lập tức muốn gọi điện cho Giám đốc.
Hoắc Minh tiến lên rút dây cáp điện thoại của cô ta ra.
Con ngươi thám thúy cúa anh nhìn chàm chú vào cỏ ta, chi một ánh mắt đã khiến cô gái đó mềm nhũn chân.
Đoàn người lên lầu.
Mấy chú cảnh sát cầm theo camera ghi chép, vừa mới mớ cứa đã quay được một bất ngờ lớn.
Một nữ minh tinh hạng hai ăn mặc hở hang đang năm trên giường trong phòng khách sạn cúa Hoắc Minh, nghe tiếng mở cứa còn tướng là Hoắc Minh trớ về, lại càng
uốn éo người hơn…
Ai biết gặp đúng mấy chú cảnh sát!
“A…” Người phụ nữ kia hét toáng lên!
Hoắc Minh nói với mấy người kia: “Tôi muốn tố cáo cô ta vào phòng quấy rối tôi, khiến cho tinh thân và danh dự của tôi chịu tốn hại, tôi hoài nghi cô ta là gián điệp thương mại! Ngoài ra, tôi còn muốn tố cáo khách sạn này!”
Vừa mới nói dứt câu, Giám đổc khách sạn chạy tới đây.
Ông ta liên tục xin lỏi!
Cô minh tinh kia cũng mặc quán áo vào, khóc lóc nhận lỏi!
Cuối cùng chuyện này được giải quyết riêng, Hoâc Minh nhận được hai triệu tiên bồi thường thiệt hại tinh thần, anh đối sang phòng tống thống, bời vì ghét bỏ chiếc giường đã bị người phụ nữ kia nằm lên.
Anh xuất thân cao quý, không phải là loại đàn ông chưa hiếu việc đời.
Anh sẽ không thèm thuồng mấy vị nữ minh tinh kia!
Ai mà biết trước khi cò ta đến đây có hôn qua với ông già nào hay không?
Hoắc Minh chỉ thèm thuồng người như Ôn Noãn thòi, sạch sẽ, trưng trong nhà nhìn
đẹp mát( lúc lèn giường cũng sướng tê người, ngay cả dáng vẻ đỏ mặt của cò cũng làm anh nảy lòng tham muốn đùa giỡn một phen.
Nghĩ đến đây, anh liền nhớ cô…
Hoắc Minh tắm rứa xong, nâm trên giường gọi điện thoại cho ôn Noãn.
Đêm khuya tĩnh lặng, di động đố chuông mấy lần cô mới nghe máy, rõ ràng là đã ngủ.
“Đang ở bệnh viện hay ở nhà ?■’
Một lúc sau Ôn Noãn mới trá lời anh: ”ở nhà.”
Hoắc Minh hỏi so qua về bệnh tình cúa Ôn Bá Ngôn, nghe nói không có việc gì thì không nói nữa.
Nửa tháng không gặp, dù gì anh cũng muốn nói mây lời âu yếm với cô.
Hoắc Minh nhó giọng oán trách: “Nếu em cùng tôi đến thành phố H, tôi cũng không cần nửa đêm đi đối phòng.”
Ôn Noãn đã chịu ân huệ của anh.
Ôn Noãn cố nhấc tinh thần lên trả lời anh, thuận miệng hói thãm.
Người đàn ông dùng giọng điệu bâng quơ kể cho cò biết chuyện mình cự tuyệt người phụ nữ khác thế nào, ôn Noãn như bị nuốt mất đ‘âu lưỡi, không biết nên nói cái gì cho phái. Nhưng đã là phụ nữ, trong lòng cò ít
nhiều gi có dao động.
Hoâc Minh cực kỳ hiếu biết cách đân đo lòng phụ nữ.
Giọng nói của anh khàn khàn: ‘Đã như vậy mà em còn nghi ngờ tôi chí muốn lên giường với em à? ôn Noãn, tôi không thiếu cái này.”
Ôn Noãn bị anh gài vào bầy.
Một lát thì cảm thây anh nói đúng, một lát lại cảm thấy có chồ nào không đúng.
Hoắc Minh nhân co hội tán tỉnh cô.
“Ôn Noãn, em nói chuyện với tòi!”
“Tôi muốn nghe giọng em.”
“Em chỉ cần nói một chút, tôi đã…”
Câu nói kế tiếp mo hồ không rõ, nhưng ón Noãn dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang làm gì, mặt cô nóng đến mức muốn bốc cháy.
Anh quá thật không biết xấu hổ.
Cô nhỏ giọng mầng anh: ‘Hoảc Minh, anh thật bí ổi!”
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ…
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, lại giống như một luồng gió xuân thối qua lòng ôn Noãn, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói khó kìm nén cúa anh: “Muôn hôn em! ôn
Noãn, chiều mai tòi có chuyến bay, buổi tối đến chồ tôi nhé?”
Anh biết không nên là lúc này.
Anh cũng biết hiện tại nói ra những lời này sẽ khiến cô hiếu lầm, nhưng anh đành phải làm vậy.
Anh rất muốn gặp cô, rất muốn…
Chờ không nối nữa rồi!
Ôn Noãn nghe thấy âm thanh bên kia, không dám nghe tiếp, lập tức cúp máy.
Hoắc Minh không gọi lại.
Cô thở phào một cái, trở mình nâm ngú, đến lúc đang mơ mơ màng màng thì di động lại reng.
Ôn Noãn cầm điện thoại lên.
Hoâc Minh gửi cho cô một tin nhân thoại.
Cô không nghĩ gì mà phát luôn, sau đó trong căn phòng ngú rộng người mấy mét vuông cúa cò vang lên tiếng khàn khàn khó kiềm chế của người đàn ông nào đó…
Ôn Noãn lập tức vất điện thoại ra xa như bị phỏng tay.
Cô vần biết nhu cầu về mặt ấy của Hoắc Minh rất manh, nhưng không ngờ được anh lại vô sỉ đến mức này, đồng thời cô tò mò không biết anh đã như vậy, tại sao còn từ
chối người phụ nữ đó.
Tóm lại, buối tối hôm nay cô không ngủ được.
Trời sáng, cô bò dậy xem điện thoại.
Anh đã nhán thông tin chuyên bay cho cô, ý tứ rõ ràng là muốn cò đi đón anh.
Ôn Noãn không muốn!
Cô giá bộ như không nhận được tin tức, còn xóa hết tất cá tin nhắn cúa anh, cùng lắm là tôi đó đến nhà anh thôi.
Đêm qua cô ngú không ngon, cho nên khi đến phòng nhạc, chị Lê nói đùa với cô.
“Ôn Noãn, có bạn trai à?”
Ôn Noãn làm gì còn mặt mũi nhắc đến chuyện đó, chỉ hàm hô cho qua chuyện.
Ánh mât cúa chị Lê như tia X quang quét vòng quanh trên khuôn mặt của cô, cuối cùng khẳng định một câu:”Chị biết rồi, vẩn là người cũ.”
Ôn Noãn:…
Chị Lê lại nói qua chuyện khác, bàn chuyện hoạt động của phòng nhạc.
Không biết có phải ôn Noãn nghĩ nhiều hay không, cô cứ cảm thấy chị Lê đang có chuyện lừa cò, bởi vì hai người mới bắt tay xây dựng phòng nhạc đã nói rõ, chị Lê lo việc đối ngoại, cô lo việc đối nội.
Nhưng mà hiện giờ chị Lê đang dạy cho cô những việc xã giao bên ngoài.
Như là muốn gứi gắm cô nhi vậy!
Ôn Noãn không chậm tiêu, cô chân chừ một chút rồi hỏi: ’Chi Lê, có phải chị đang giấu em chuyện gì không?”
Chị Lê cười sáng khoái nói: “Làm gì có! Chị làm vậy đế em học được nhiều thêm, về sau nhỡ đâu có tác dụng thì sao? Hơn nữa, chị Lê nhà em mới hơn ba mươi, nói không chừng đến lúc vấp phái vận đào hoa, rồi kết hôn sinh con thì cơ nghiệp này của chúng ta do ai quản lý bây giờ? Không phải do em hay sao?”
Lời này đúng tình hợp lý, không cỗi được.
Chị Lê đứng dậy, vỗ nhẹ lên lưng ôn Noãn.
“Ôn Noãn… Chí có sự nghiệp của chính mình mới là thứ thật sự nâm trong tay.”
“Em đừnq bỏ lỡ cơ hôi này.”