Hoắc tổng truy thê - Chương 157 Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ em bị tôi làm phát khóc
- Trang Chủ
- Hoắc tổng truy thê
- Chương 157 Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ em bị tôi làm phát khóc
Chương 157: Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ em bị tôi làm phát khóc!
Chưa tới hai tiếng, bốn chuyên gia đã đáp xuống thành phổ B.
Hoắc Minh tự mình đến sân bay tiếp họ.
Mấy vị chuyên gia đến bệnh viện, chưa kịp uống ngụm trà, đã bắt đầu hội chẩn.
Tới tới lui lui, Hoắc Minh đều đi cùng.
Sau một tiếng, phương án phẫu thuật được quyết định…
Dì Nguyễn vô cùng cảm kích, cầm tay thư ký Trương: “Lần này may nhờ có các cô.”
Thư ký Trương cười bí ấn.
Cô ấy nhẹ giọng: “Người dì nên cảm ơn là luật sư Hoắc, mấy vị chuyên gia kia người bình thường khó mà mời được, luật sư Hoắc cũng ít khi sử dụng quan hệ riêng thế này.”
Dì Nguyễn gật đầu, đồng ý.
Thư ký Trương định nói thêm chút gì, nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện tình cảm của sếp, cô ấy vẫn đừng xen vào.
Thời gian ôn Bá Ngôn làm phẫu thuật rất dài, thư ký Trương về trước.
Hoắc Minh không đi.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài tại lối đi của bệnh viện, dáng ngồi cao quý, đang dùng điện thoại làm việc.
Ôn Noãn đi đến ngồi cạnh anh.
Hoắc Minh dừng làm việc, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.
Ôn Noãn đưa cho anh một chén cháo huyết.
“Bổ máu.”
Có lẽ Hoắc Minh vẫn còn tức giận, không đế ý tới cô, cũng không nhận chén cháo từ tay cô, để cô giữ vậy.
Ôn Noãn ngượng ngùng: “Hoắc Minh, cảm ơn anh.”
Hoắc Minh cất điện thoại, nhìn cô chằm chằm: “Cô giáo ôn định cảm ơn tôi kiểu gì?”
Ôn Noãn biết anh muốn gì!
Đơn giản chỉ là trở về bên cạnh anh, bắt đầu lại từ đầu, cùng anh chơi trò tình ái.
Muốn kết thúc lúc nào, do anh định đoạt.
Đã nợ ân tình của anh, áp lực của ôn Noãn rất lớn, cô biết ý đồ của anh, cũng biết nếu cô không trả giá chút gì thì không được..
Dù sao cô vẫn độc thân, bọn họ đã làm rất nhiều lần.
Trong lối đi nhỏ yên ắng ở bệnh viện, ôn
Noãn nghe thấy giọng nói của mình yếu ớt vang lên.
“Hoắc Minh, tôi rất biết ơn vì những gì anh làm! Nhưng tôi… Không thể dùng tình cảm mình đáp lại được.”
Giọng nói Hoắc Minh mang theo tia lạnh lùng: “Vậy cô giáo ôn định trả như thế nào? Thân thể?”
Đột nhiên ôn Noãn giương mắt nhìn anh.
Con ngươi cô trơn bóng, nhìn còn ẩm ướt hơn bình thường.
Hoắc Minh nhìn cô một cách cứng rắn, không định chiều theo ý cô.
Anh làm những việc này cho cô, cũng không muốn nhận lại cái gì, dù cho có đang theo đuổi ôn Noãn hay không thì khi cô gặp chuyện anh vẫn sẽ giúp đỡ, nhưng ôn Noãn lại cố ý hiếu lầm anh.
Hoắc Minh từ tốn đứng dậy.
Anh nói: “Không phải là không được! Đối với tôi mà nói cái này còn kích thích hơn.”
Khuôn mặt của ôn Noãn tái đi.
Hoắc Minh xoay người, ghé sát tai cô: “Cô giáo Ôn không muốn bàn chuyện tình cảm, vậy chúng ta chỉ bàn chuyện cơ thể cũng được,
nhưng mà… Đến lúc đó đừng khóc!”
Anh lại sờ mặt cô: “Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ của em khi bị tôi làm phát khóc!”
Nói xong, Hoắc Minh tính ra ngoài hút điếu thuốc.
Một bàn tay nhẹ nhàng níu anh lại…
“Hoắc Minh.”
Ôn Noãn ngấng đầu nhìn anh, trong mắt toàn sự luống cuống.
Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Lúc này ôn Noãn rất khó xử, cô có chút nghẹn ngào: “Hoắc Minh, tôi thật sự rất biết ơn anh…”
Lòng Hoắc Minh như mềm ra.
Anh đưa tay ra sờ mái tóc dài màu trà, âm thanh nhỏ nhẹ trầm xuống: “Tôi chỉ là đi ra ngoài hút điếu thuốc thôi! ôn Noãn, đêm qua tôi đã thức cả đêm, sáng nay lại rút 500ml máu, cho dù làm bằng sắt cũng không chịu được! Bây giờ em có cởi quần áo đứng trước mặt tôi, thì chưa chắc tôi đã có sức làm.”
Anh quá thẳng thắn, ôn Noãn đỏ mặt.
Hoắc Minh đi ra ngoài, hút vài điếu thuốc .
Cuộc phẫu thuật của ôn Bá Ngôn rất thành công.
Lúc ông ấy được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, dì Nguyễn mừng đến bật khóc, ôn Noãn nâm chặt tay của bổ cô
Qua một đêm, bệnh tình của ôn Bá Ngôn đã ổn định.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau có thể xuất viện.
Dì Nguyễn vui vẻ: “Vừa kịp lúc về nhà ăn Tết! Lần này may mà có Hoắc Minh, Bá Ngôn… ông không biết cậu ấy tài giỏi thế nào đâu.”
Khóe miệng ôn Bá Ngôn mang theo nụ cười.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Dì Nguyễn tưởng là Hoắc Minh, nhỏ giọng bảo Ôn Noãn đi mở cửa, thái độ giống như mẹ vợ đối với con rể.
Không ngờ tới cửa vừa mở, bên ngoài là cố Trường Khanh.
Lúc này sắc mặt ôn Noãn trầm xuống, cô không cho hắn tiến vào, lạnh lùng bảo: “Anh đến đây làm gì?”
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.
“Anh đến thăm chú ôn.”
ôn Noãn sợ kích thích ôn Bá Ngôn, bèn kiềm chế: “Cố Trường Khanh, anh hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm sao? Chúng ta xóa bỏ tất cả đi được không? Tôi van anh đừng xuất hiện trước mặt bố tôi nữa.”
Cố Trường Khanh không làm được.
Hân muổn gặp ôn Noãn, rất muốn.
Hắn không kiềm được hỏi cô: “Em đã làm hòa với Hoắc Minh rồi sao? Anh biết chuyện bệnh của chú Ôn đều do anh ta dàn xếp.”
Ôn Noãn không muốn nói mấy việc này với hắn.
Lúc này, giọng nói yếu ớt của ôn Bá Ngôn truyền tới: “Noãn Noãn, con đế hắn ta vào đi!”
Ôn Noãn còn đang do dự.
“Để hắn ta vào, vừa lúc bố có chuyện muốn nói với hắn ta.”
Ôn Noãn đành nghiêng người, để cố Trường Khanh tiến vào.
Cố Trường Khanh yên lặng vào phòng bệnh.
Hắn bỏ thuốc bổ trong tay xuống, sau đó bất ngờ quỳ xuống trước giường bệnh ôn Bá Ngôn.
Nước mắt Ôn Bá Ngôn lấp lóe.
Dì Nguyễn dường như muốn khóc rống lên: Cái này là làm gì!
ôn Noãn muốn nói chuyện, nhưng ôn Bá Ngôn nhẹ giọng bảo: “ôn Noãn, con và dì vào phòng trong đi, bố có chuyện muốn nói với Trường Khanh.”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng chớp mắt.
Hắn nói: “Chú ôn vẫn nguyện ý gọi con là Trường Khanh, chứng tỏ vẫn còn tình cảm với con.”
Dì Nguyễn mắng chửi: “Cậu còn mặt mũi nói đến chuyện tình cảm sao?”
Ôn Bá Ngôn nhìn bà ấy một chút, dì Nguyễn cúi đầu, kéo Ôn Noãn vào phòng trong.
Đợi đến khi phòng bệnh an tĩnh lại.
Ôn Bá Ngôn nằm yên không tiếng động, ông ấy không nhìn người đang quỳ kia, mà nói thầm: “Giao tình của tôi và bố cậu mấy chục năm, trước kia Ôn Noãn còn thích cậu như vậy, tôi thật không thể ngờ cậu lại có thể làm thế với tôi! Trường Khanh… Cậu lúc đầu làm rất tốt, rất đúng, là đàn ông nên tàn nhẫn độc ác, không màng tình cảm… Nên dùng cả đời để nắm lấy cơ hội thăng tiến.”
Cố Trường Khanh không nói lời nào.
“Trường Khanh… Cậu không nên yêu ôn Noãn! Cậu nhìn xem, quyền thế địa vị, tiền tài, còn có người tình, nhưng cậu cũng không vui vẻ gì nhỉ? Đêm đến khi giật mình tỉnh mộng, có phải
cậu đang hối hận về lựa chọn của mình hay không?”
Giọng Cố Trường Khanh như nghẹn lại.
“Phải! Chú Ôn… đúng thế!”
“Xin chú Ôn tha thứ, xin hãy cho con thêm một cơ hội.”
Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng thở dài: “Đã muộn rồi! Cố Trường Khanh, đã quá muộn… Trong lòng ôn Noãn đã không còn cậu nữa! Chuyện đã qua, đừng làm con bé khó xử nữa!”
Toàn thân cố Trường Khanh lạnh buốt.
Lúc hẳn rời đi, hồn bay phách lạc.
Rõ ràng… Trước đây ôn Noãn thích hắn, rõ ràng bọn họ đã bên nhau bốn năm, rõ ràng hắn có nhiều cơ hội để ở bên cô như vậy.
Thế nhưng tại sao hắn lại lần lượt bỏ qua!
Cửa phòng bệnh mở ra, cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt nhau.
Hoắc Minh ăn mặc lịch sự, khiến cố Trường Khanh trông vô cùng chật vật.
Hai người đàn ông lướt qua nhau.
Cố Trường Khanh dừng bước, giọng nói lạnh lùng: “Hoắc Minh, anh chưa chắc có được cô ấy đâu.”
Từ trước đến nay, Hoắc Minh không đế hắn vào mắt.
Anh phủi áo sơ mi trắng như tuyết, ngạo mạn nói: “Tống Giám đốc cố, cậu nghĩtôi cũng ngu xuẩn như cậu sao?”
Cố Trường Khanh hoảng sợ rời đi.
Hoắc Minh nhìn hân rời đi, dáng vẻ tự tin không ai bằng bỗng chốc sụp đố.
Cái gì vậy chứ…
Cảnh Từ vừa mới từ bỏ, cố Trường Khanh đã trở về!
Trong lòng Hoắc Minh tức giận, vào phòng bệnh hỏi thăm, nhưng không để ý đến ôn Noãn… Người lớn ở đây đều nhìn ra, giả vờ như không biết.
Thời gian nghỉ trưa.
Ôn Bá Ngôn ngủ say, dì Nguyễn dựa vào giường mà ngủ.
Ôn Noãn đi vệ sinh, vừa mới bước ra đã bị bóng dáng thon dài đấy trở lại, kèm theo đó là tiếng khóa trái cửa…
Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, cơ thế cô bị đè lên cánh cửa.
Hoắc Minh bóp lấy cằm cô, tiến quân thần tốc, tiến tới hôn cô.
“Hoắc Minh!”
Cơ thể mảnh khảnh của ôn Noãn bị anh chặn lại, cô đưa tay dùng sức đánh vào vai anh.
Anh điên rồi!
Đây là phòng bệnh, bố và dì Nguyễn lúc nào cũnq có thể tỉnh dậy…